Chương 229: Tại sao phải chần chừ?
Lăng Mặc lên xe.
Người đứng sau mọi chuyện là một vấn đề lớn trong mắt Hạ An Nhiên.
Nhưng thái độ của Lăng Mặc lúc này giống như thể anh ấy quay lại để giải quyết một việc tầm thường.
Trong mắt Lăng Mặc, chuyện Đại phòng cầm đầu thực sự rất tầm thường không đáng kể.
Nếu không phải nghe Tôn quản gia nói, con mèo hoang nhỏ đến Đại phòng làm ầm ĩ, anh ấy cũng không muốn trở về.
Anh ấy định chờ xử lý xong xuôi mọi chuyện rồi mới nói cho con mèo hoang nhỏ.
Không nghĩ đến chuyện cô ấy không thể ngồi yên một chỗ, tức giận đi tìm Lí Nhân để tính số.
Nhưng cho dù lần này con mèo hoang nhỏ có liều lĩnh, anh ấy cũng không có chút nào trách cứ cô.
Thậm chí, tâm tình cũng có chút thoải mái.
Dù sao... thì con mèo hoang nhỏ cũng vì anh mà sốt ruột.
Ngồi ở ghế phụ, Thu Tử Châu nhìn thấy ông chủ tâm tình tốt, lập tức kinh ngạc hỏi: "Ông chủ, xử lý xong chuyện Đại phòng, vui vẻ như vậy sao?"
Hơn nữa, Thu Tử Châu đặc biệt không thể hiểu nổi. "Ngay từ đầu đã biết Lí Nhân có vấn đề, vì sao phải kéo dài đến bây giờ mới xử lí? Hôm qua, ông chủ và chị dâu diễn cảnh lộn xộn như vậy, không phải lãng phí thời gian?
Trước đây, Ông chủ không hề thích lãng phí thời gian như vậy.
Nhưng bây giờ trong tình huống này, đã lãng phí bao nhiều thời gian cho việc nhỏ nhặt đó.
Thời gian lãng phí này dùng để kiếm tiền không tốt hơn sao?
Lăng Mặc nghe lời phàn nàn của Thu Tử Châu, dựa vào lưng ghế, và từ từ nhắm mắt lại.
Từ lâu đã sớm biết Lí Nhân có vấn đề, nhưng tại sao trước đó không giải quyết, mà phải kéo dài đến hiện tại?
Lặng Mặc nghĩ đến con mèo hoang nhỏ, bộ dang cố gắng của cô muốn tìm ra người ở hậu trường, anh lạnh lùng khịt mũi với Thu Tử Châu, "Nếu không có vợ thì đừng nói nhiều nữa."
Thu Tử Châu: “...”
Lãng phí thời gian và có vợ hay không, liên quan gì tới nhau?
Hạ An Nhiên đến dinh thự trong tâm trạng vui vẻ.
Sau khi vui mừng, cô nghĩ đến Cố Ngôn Duy, người đã bị Lí Nhân tính kế và vẫn đang nằm trong bệnh viện.
Suy nghĩ một chút, cô nói với Tôn quản gia: "Tôi muốn đến bệnh viện."
Tôn quản gia lập tức hiểu ra, "Thiếu phu nhân có phải đi gặp vị thiếu gia thứ ba nhà họ Cổ không?"
HạAn Nhiên không phủ nhận gật đầu.
Vết thương trên cơ thể của Cố Ngân Duy không phải do Lăng Mặc ra tay, điều này phải được làm rõ.
Sau đó, dù sao đi nữa cũng phải xin lỗi.
Chính cô và Lăng Mặc đã khiến hắn liên lụy đến chuyện này.
Tôn quản gia liền sắp xếp xe ngay lập tức.
Sau khi lên xe, vốn dĩ nếu ngồi trong xe một chút thì không đến nỗi Hạ An Nhiên phải choáng váng, nhưng cô bắt đầu say xe không thể giải thích được, đặc biệt là muốn nôn.
Hạ An Nhiên nhíu mày thật sâu.
Sau khi đến bệnh viện thăm Cố Ngôn Duy, nhân tiện kiểm đi kiểm tra sức khỏe.
Khi Hạ An Nhiên đến bệnh viện, cô ấy đã đến phòng bệnh của Cố Ngôn Duy.
Gõ cửa xong, có một vị phu nhân ra mở cửa.
Người bên kia nhìn thấy Hạ An Nhiên xinh đẹp động lòng người đang đứng trước mặt, nhíu mày thật sâu. Sau đó lại nhìn từ trên xuống dưới, trong mắt lóe lên vẻ khó chịu vô cùng, như thể vừa nhìn thấy thứ gì đó ghê t.
Sau khi Hạ An Nhiên cảm thấy không thoải mái trước cái nhìn soi mói, cô vẫn mỉm cười lễ phép chào hỏi "Bà là mẹ của Cổ Ngôn Dụy? Tôi là bạn của Cố Ngôn Duy. Đến đây muốn gặp anh ấy."
Trương Diệu lên giọng kiêu ngạo, "Có rất nhiều người muốn làm bạn với con trai của tôi."
Liếc nhìn Hạ An Nhiên một cách khinh thường, giọng bác bỏ nói: "Tuy nhiên, tôi chắc chắn, con trai tôi không có một người bạn như cô."
Hạ An Nhiên hiểu rằng Trương Diệu coi cô như một người phụ nữ bừa bộn.
Nghiêm túc và chân thành giải thích, "Anh ấy và tôi thực sự là bạn bè, tôi chỉ muốn nói ngắn gọn vài lời..."