CHƯƠNG 13: BUÔNG NGƯỜI ĐÀN ÔNG NÀY RA, ĐỂ TÔI LÀM
Hạ An Nhiên đối mặt với vẻ mặt lạnh lùng của Tôn quản gia bằng thái độ đúng mực. "Bây giờ tôi là vợ của Lăng Mặc, cũng muốn góp một phần sức lực của mình để giúp anh ấy. Nếu Tôn quản gia không yên lòng về tôi, cảm thấy tôi là nhân cơ hội để động tay động chân với anh ấy, thì bà có thể nhìn chằm chằm vào toàn bộ quá trình tôi làm."
Tôn quản gia nhìn chằm chằm vào Hạ An Nhiên, tự hỏi cô đang định làm cái gì.
Hạ An Nhiên trở nên thành khẩn hơn: "Tôi biết trước đây bà đối với tôi có chút hiểu lầm, nhưng tôi sẽ dùng hành động để chứng minh, chuyện trước đây thực sự là hiểu lầm!"
Cầm lấy khăn mặt, cô không chút phân tâm giúp Lăng Mặc lau mặt. Chỉ là, mặc dù Hạ An Nhiên ngoài mặt ổn định, nhưng trong lòng lại xấu hổ muốn đập đầu vào tường. Không ngừng tự thôi miên bản thân: Người ta đều bị cô ăn thịt xong rồi, loại chuyện nhỏ lau người như thế này, còn căng thẳng làm gì?
Động tác của Hạ An Nhiên vô cùng nhẹ nhàng và có trách nhiệm, cô không hề có ý lợi dụng Lăng Mặc, chỉ đơn thuần làm công cụ lau người cho anh.
Tôn quản gia cứ nhìn chằm chằm vào Hạ An Nhiên, thấy cô thực sự không có ý muốn lợi dụng thiếu gia, mới thoảng yên tâm.
Danh tiếng của thiếu gia không thể bị hủy hoại bởi người phụ nữ xấu xí này!
Vài phút sau, cuối cùng cũng lau xong.
Hạ An Nhiên thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm giác mình đã thoát được một kiếp nạn.
Đúng lúc này, một nam hộ tá khác lại đến để xoa bóp cơ thể cho Lăng Mặc.
Hạ An Nhiên: "
Đùa cô sao?
Hạ An Nhiên kiên trì, chủ động tiến lên: "Để tôi xoa bóp giúp anh ấy cho!"
Ai có thể cam đoan lúc đối phương xoa bóp, có thể sẽ vô tình phát hiện ra những vết cào đó hay không?
Thân thể cũng đã lau xong, xoa bóp đều là chuyện nhỏ!
Vẻ mặt của nam hộ tả có chút ngượng ngùng, nhắc nhở: "Xoa bóp là việc rất tốn sức
Hạ An Nhiên vỗ vỗ cánh tay của cô: "Sức của tôi rất lớn."
Nam hộ tả nhìn sang Tôn quản gia.
Mà Hạ An Nhiên nhân lúc Tôn quản gia còn chưa mở miệng, thái độ của cổ vô cùng thành khẩn, cướp lời nói: "Tôn quản gia, hãy cho tôi một cơ hội để biểu hiện thật tốt đi
Sắc mặt Tôn quản gia có chút kỳ quái, liền lẳng lặng nhìn Hạ An
Nhiên.
Thấy Tôn quản gia im lặng không lên tiếng, Hạ An Nhiên vội vàng hỏi nam hộ tả: "Xoa bóp như thế nào? Anh nói đi, để tôi làm!"
Kết quả là...
Hạ An Nhiên giúp Lăng Mặc xoa bóp thêm nửa tiếng nữa.
Lúc đầu thân thể của cô đã không thoải mái, sau khi xoa bóp xong, thân thể của cô càng thêm ê ẩm và tê liệt.
Tôn quản gia nhìn Hạ An Nhiên đang suy sụp, vẻ mặt của bà ta thẳng thắn, nói: "Hạ tiểu thư đã vất vả rỗi."
Hạ An Nhiên lập tức nâng cao tinh thần: "Không vất vả, chỉ là, ai bảo anh ấy bây giờ là chồng của tôi chứ!"
Tôn quản gia không nhiều lời thêm, sau đó rời khỏi phòng với vẻ mặt nghiêm nghị.
Ra đến bên ngoài hành lang, hai nam hộ tả kia thì thầm lặng lẽ đằng sau Tôn quản gia. "Cô ấy bị sao vậy?" "Nhất định là để mắt tới giá trị của thiếu gia. Bằng không, cô ấy sao lại đột nhiên xử sự như đang yêu thế chứ?" "Đúng vậy, biểu hiện tốt một chút, sau này cũng có thể được chia nhiều tài sản thừa kế hơn!" "Cô gái xấu xí này cũng không ngốc lắm!" "Ôi, người ta thật khôn ngoan!" ***
Lời nói của hai nạm hộ tả tuy nhỏ nhưng vẫn lọt vào tai của Tôn quản gia. Bỗng Tôn quản gia nghĩ đến chuyện ngày hôm qua Hạ Đức Hải lén lút chạy lên lầu.
Hạ Đức Hải hẳn là đưa cho Hạ An Nhiên cái gì đó, bằng không sao hôm nay đột nhiên cô lại trở nên siêng năng, dịu dàng như vậy?
Loại người bán con gái cầu vinh như Hạ Đức Hải, không nghĩ cũng biết ông ta giao phó loại chuyện gì.
Còn không phải hướng về tài sản của đại thiếu gia sao!
Cho dù thiếu gia bị nhà họ Lăng vứt bỏ, giá trị của thiếu gia cũng lớn hơn nhiều so với mấy gia tộc nhỏ ở bên ngoài.
Sắc mặt của Tôn quản gia âm trầm: "Tính toán khá lắm, đồ vật của đại thiếu gia, là thứ chó mèo có thể nhúng tay vào sao?" Chẳng qua chỉ là một cô dâu để xung hỉ, cô thực sự cho rằng có thể nhận được cái gì?
Ánh mắt của Tôn quản gia lộ ra một tia lạnh lùng. Nếu Hạ tiểu thư đã ân cần như vậy, vậy thì cứ để cô ân cần đi. Ân cần đến cuối cùng, cô vẫn không có gì cả!