“Chắc hẳn Lang Nhi là vốn dĩ không quen biết Quỷ Y mới đúng, ta nhìn Quỷ Y là bằng hữu của công tử Đoạn Dạ, nên mới có thể cùng nhau tới nơi này.” Thành chủ phu nhân nói, nghĩ nghĩ, lại nói: “Việc này để cho bọn họ tự mình đi xử lý đi! Chúng ta cũng không thể quá nhúng tay vào chuyện của mấy đứa nhỏ.”
“Ừ, cũng đúng.” Thành chủ gật gật đầu, không nhiều lời cùng phu nhân nữa trở về sân của mình.
Bên kia, Đoạn Dạ ôm Ninh Lang đi vào trong viện, hỏi: “Tiểu béo, huynh thật đúng là hố những người đó mỗi người mười vạn kim a? Còn có, sao huynh lại nhận ra Phượng Cửu là Quỷ Y? Nhận ra vậy mà cũng không nói cho ta? Huynh cũng quá không coi trọng bạn bè.”
Ninh Lang gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Cái đó, huynh cũng biết ta chỉ thích tiền, mỗi khi có cơ hộ kiếm tiền ta liền không muốn buông tha, cho nên……” Hắn nhìn nhìn cửa phòng đang đóng chặt, chần chờ hỏi: “Huynh nói xem, ta có phải nên đi vào nói lời xin lỗi thì tốt hơn hay không ?”
“Xin lỗi? Ha hả.”
Đoạn Dạ cười nhẹ, vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Huynh a! Đem bán Phượng Cửu như thế, cũng không phải chỉ nói một câu xin lỗi là có thể xong việc, nhanh chóng trở về tắm rửa ngủ đi! Hắn không phải còn chờ đáp án của huynh sao? Nghĩ kỹ rồi tới nói cho hắn, phỏng chừng so với lời xin lỗi của huynh có tác dụng hơn.”
Nghe được lời này, Ninh Lang nhíu nhíu mày gật gật đầu: “Ta đã biết, ta sẽ trở về nghĩ kĩ lại.” Hắn nói, đang tính xoay người đi, nhưng mà, vẫn đi đến ngoài cửa phòng đang đóng chặt kia.
“Phượng Cửu, xin lỗi, đêm nay ta đã làm quá mức, thực xin lỗi, ngươi nhất định phải tha thứ cho ta.”
Nói xong, không nghe thấy bên trong có động tĩnh, vì thế, lúc này hắn mới xoay người rời đi, trở lại trong sân của mình, ngẫm lại chuyện có muốn đi sơn mạch Địa Ngục hay không .
Vốn dĩ hắn đáp ứng ngày mai cho đáp án cũng chỉ là kéo dài thời gian, muốn giữ lại hắn để kiếm chút tin tức nhỏ, nhưng không nghĩ tới cuối cùng biến thành như vậy, hắn cũng xác thật làm hơi quá, lúc ấy chỉ nghĩ đến mấy tấm thiệp đó lấy mười vạn kim rồi sai người mang đi, lại không nghĩ tới kết cục sẽ như thế nào .
Đoạn Dạ nhìn Ninh Lang rũ cúi đầu rời đi, một lúc sau, hắn đi gõ cửa phòng Phượng Cửu , một bên kêu: “Phượng Cửu, huynh còn chưa nói với ta, sao huynh lại chính là Quỷ Y đâu?”
Nhưng mà, bên trong vẫn như cũ không có thanh âm, thấy vậy, hắn đẩy đẩy cửa lại phát hiện khóa từ bên trong, không có biện pháp đành phải bỏ cuộc.
“Ngày mai ta muốn đi Hà gia, ngươi đừng làm phiền ta, mau trở về nghỉ ngơi đi!” Giọng nói của Phượng Cửu từ bên trong truyền đến, vẫn là không có mở cửa.
“Ngày mai khi đi Hà gia , nhớ rõ gọi ta với, ta cũng muốn đi xem.” Hắn dặn, lúc này mới xoay người trở về phòng mình.
Một đêm này, có người thì không thể đi vào giấc ngủ, nhưng đối Phượng Cửu cùng Đoạn Dạ thì, một nghỉ ngơi, một thì dưới tác dụng của rượu lại nặng nề ngủ một giấc.
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng ấm áp chiếu rọi xuống, ánh sáng dịu dàng xuyên qua lá cây chiếu nghiêng trên mặt đất, gió nhẹ bay bay, lay động lá cây từ trên cành phiêu phiêu du du hạ xuống sân viện……
Mà trong viện , vẫn là một mảnh yên lặng, sương phòng hai người trong viện, lúc này, vẫn còn ngủ say bên trong, thậm chí ngay cả Phượng Cửu cũng giống như đã quên mất chuyện hôm nay muốn đi đến Hà phủ, thẳng đến khi nàng không ngủ được nữa tỉnh lại, cũng đã là giờ cuối giờ Thìn.
[ Bên lề :Giờ Thìn từ 7-9h sáng. Cuối giờ Thìn là tầm 9h sắp 10h ( ̄▽ ̄)]