“Ha ha, trí nhớ của Phượng nha đầu thật tốt, đã rất nhiều năm lão phu không tới Phượng gia của con rồi mà con vẫn còn nhớ lão già này, đúng là một đứa bé ngoan và hiểu chuyện mà.”
Ông ấy rất vui mừng, cứ như thể gặp cháu gái của mình vậy. Bây giờ ông ấy chỉ cảm thấy, đây chính là đứa cháu gái đã nhiều năm không gặp của mình nên nếu nó có không nhớ ra ông là ai thì cũng được, huống hồ đứa bé này vẫn còn nhớ đến chuyện năm đó ông có đem cho nó vài miếng bánh hoa quế. Đây quả thật là một đứa bé lương thiện, ngoan ngoãn và khéo léo mà.
Nếu như người khác mà biết được trong lòng ông nghĩ như vậy về Phượng Cửu thì quả thật là không biết nên nói gì.
Nếu như chưa từng chứng kiến màn giết người không chớp mắt của nàng thì có lẽ cũng cảm thấy đúng như vậy. Nhưng đã nhìn thấy sự kì lạ và lợi hại của nàng rồi mà lại còn được nghe lão thái gia khen nàng là một đứa bé ngoan hiểu chuyện thì chỉ cảm thấy mấy chữ đó sao nghe có cảm giác kỳ lạ đến vậy.
Huống hồ, hai người này lại có thể nhắc lại chuyện ngày xưa trong tình huống này sao?
Trên mặt đất vẫn còn một thi thể chưa lạnh, xung quang có đến hơn trăm cấm vệ đang bao vây, lại còn có hai lão già đến từ Thanh Đằng quốc kia nữa, ai ai cũng đang nhìn chằm chằm bọn họ. Nhưng hai người này dường như chẳng cảm thấy gì, cứ như thể chỉ có hai người họ đang hàn huyên ở một nơi nào đó vậy
Khi Cảnh gia chủ thấy cảnh này thì cũng chỉ biết cười khổ. Phụ thân của hắn vừa đến nên không được chứng kiến chuyện trước đó, cũng không nhìn thấy Phượng nha đầu này lợi hại như thế nào mà lúc này còn khiến nàng ấy trở thành một tiểu cô nương ngoan ngoãn khéo léo lương thiện.
Nó khiến cho hắn cảm thấy rất kỳ lạ, kỳ lạ tới mức sững sờ. Đây vốn dĩ là một Phượng đại tiểu thư toàn thân đầy khí tức ma mị, từng cử chỉ đều mang theo hơi thở lười biếng nhưng đầy tôn quý. Vậy mà trong giờ khắc này, những hơi thở đó đều được gột rửa sạch sẽ, thay vào đó là một cô nương lương thiện như bao cô nương khác, thật đúng là khiến người ta sợ líu lưỡi.
“Ừ, việc này ta biết rồi, con yên tâm, gia gia của con không có ở đây thì Cảnh gia gia sẽ bảo vệ con!” Cảnh lão thái gia gật đầu. Ông vừa nói với Phượng Cửu vừa hung dữ nhìn đám cấm vệ. Một giọng nói oai phong bao hàm đầy vẻ nghiêm nghị vang lên.
“Không phải mấy người các ngươi là cấm vệ của Diệu Nhật quốc sao? Sao bây giờ lại muốn nghe mệnh lệnh của hai người nước khác mà đi đối phó với con gái của hộ quốc tướng quân vậy? Đúng là một đám không có lương tâm mà! Hôm nay, tại đây, lão phu nói cho các ngươi biết, người của Phượng phủ đã có Cảnh gia ta bảo vệ rồi! Ai dám động đến Phượng phủ thì đừng trách Cảnh gia ta không khách khí!”
Nghe thấy những lời nói đó, mấy tên cấm vệ vốn đang muốn tiến lên lại tỏ ra lưỡng lự. Đúng vậy! Hai người kia là người của Thanh Đằng quốc, cho dù bọn họ phải nghe lệnh thì cũng không nên nghe theo mệnh lệnh của hai người này. Huống chi hai vị tướng của họ một người đã chết một người bị thương, chi bằng nhân cơ hội này rút lui trước. Sau khi xin chỉ thị của quốc chủ rồi tính tiếp.
Nghĩ tới đây, cũng không biết tên cấm vệ nào hét to một tiếng rút lui, chỉ nhìn thấy có cấm vệ tiến lên khiêng hai tên tướng lĩnh một người chết một người bị thương kia đi. Lúc tới là dáng vẻ vội vã bệ vệ kiêu ngạo, lúc đi cũng là vội vã nhưng nhìn có vẻ nhếch nhác tả tơi.
Thấy vậy, sắc mặt của hai lão già kia cũng trầm xuống, ánh mắt sắc nhọn nhìn chằm chằm Cảnh lão thái gia đang đứng trước mặt họ, trong mắt hiện lên một nét chết chóc: “Khá cho một lão già không biết tốt xấu! Ngươi muốn can thiệp vào sao? Vậy để xem ngươi có bản lĩnh đó không đã!”
Vừa dứt lời, một người trong số đó đột nhiên phóng sát khí sắc nhọn đang được giấu kĩ về phía Cảnh lão thái gia, cứ như thể hắn muốn lập tức giết cái lão già đột nhiên xuất hiện và quấy rối này để nguôi bớt lửa giận trong lòng vậy, hắn làm thế cũng để khiến Phượng Cửu khiếp sợ mà biết rằng đối đầu với Thanh Đằng quốc của bọn chúng sẽ không có kết cục tốt đẹp.