Giờ khắc này, bọn họ bất giác nhớ lại con vật cưỡi và con sủng vật ở bên cạnh chủ tử đều không giống bình thường. Có khi nào chủ tử chỉ cho chúng ăn dược tễ hoặc đan dược không nhỉ? Bằng không một con sủng vật màu trắng tuyết tròn vo sao lại đột nhiên biến thành một con sủng vật còn to hơn con sư tử như thế chứ? Cái hình dáng hung dữ đó quả thật còn đáng sợ hơn cả mãnh thú.
Còn con ngựa Lão Bạch đó nữa, bọn họ quả thực không thể hiểu nổi nó cứu chủ tử từ tay của lão Võ Tông đỉnh cao kia bằng cách nào? Nhưng bây giờ xem ra, ừm, chắc là bình thường nó ăn khá nhiều đan dược hoặc dược tễ của chủ tử rồi.
Sau khi nhận đan dược với tâm trạng vô cùng xúc động thì bọn họ ai nấy đều chăm chú quan sát viên đan dược vừa nhận được, họ nhìn đan vân trên mặt của viên đan dược nhưng không biết đó là phẩm cấp gì. Nhưng nghe chủ tử nói xung quanh đây có bốn vị tu sĩ Kim Đan hộ pháp cho họ thì từng người một khoanh chân ngồi xuống, uống đan dược rồi bắt đầu tu luyện.
Phượng Cửu nhìn thấy chúng Phượng vệ đã uống thuốc rồi bắt đầu tu luyện thì quay sang bảo Lãnh Sương và Lãnh Hoa về phủ xử lí công việc. Dù sao gần đây cha nàng cũng đang tăng cấp, bây giờ các Phượng vệ lại như vậy nên ngay cả một chút việc vặt trong phủ cũng không có người xử lí.
Mấy hôm nay nàng đều ở trong phòng luyện đan dược, nếu không thì làm gì có nhiều đan dược như vậy để cho Phượng vệ dùng. Hơn nữa tên Mộ Dung Bác kia cũng sẽ không im hơi lặng tiếng được lâu, có lẽ chỉ hai ngày nữa là hắn sẽ hành động.
Đang đi thì nhìn thấy phía trước cách đó không xa có ba người đang đi tới, nhìn thấy bọn họ, đôi mắt nàng khẽ động, một nụ cười nở rộ trên khuôn mặt tuyệt đẹp của nàng: “ Diêm chủ, sao ngươi lại đến đây?” Nghe nói tên này mấy hôm nay không ra ngoài, nàng còn cho rằng hắn ở trong phòng nhiều đên mức ngây ngốc luôn rồi! Thật không ngờ, hôm nay lại chạy ra ngoài rồi.
Chà! Thực ra là nàng muốn nói rằng ngươi tiếp tục ngây ngốc ở trong phòng thêm vài ngày nữa đi! Bởi vì khi nhìn thấy ánh mắt nóng bừng bừng kia nhìn nàng thì nàng thật sự không chịu được!Nàng thật sự sợ rằng sẽ có một ngày nào đó nàng không nhịn được mà trực tiếp đè hắn xuống rồi xử lí hắn luôn.
Diêm chủ có lẽ không biết cái ý nghĩ đó của nàng. Khi hắn nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy ý cười của nàng, nhìn thấy cái dáng điệu cong cong mặt mày đó của nàng thì hắn đã sớm quên mất mấy cái lời mà nàng nói cái gì mà hắn xuân tình phơi phới rồi. Tâm trạng cũng bay bổng theo nụ cười đó của nàng, chỉ là cho dù như vậy thì hắn vẫn bày ra cái phong thái lạnh lùng lãnh đạm đó, hắn chỉ lạnh lùng liếc nàng một cái rồi nhìn phong cảnh xung quanh.
Mở miệng nói: “Trong lúc rảnh rỗi bổn quân không có việc gì làm nên đến sau núi tản bộ.”
“À! Thì ra là vậy! Vậy ngươi tiếp tục đi, ta không quấy rầy thú vui của ngươi nữa.” Nàng chợt gật đầu, cười khanh khách, nói xong thì chuẩn bị rời đi. Ai biết được, nàng lại nghe thấy giọng nói trầm đục mang theo vài phần tức giận đó.
“Hiện tại bổn quân lại không có nhã hứng đó nữa rồi.”
Nàng hơi rụt cổ lại, nhìn sang hướng khác một chút, làm bộ không nghe thấy mà vẫn cứ bước nhẹ đi, tăng tốc độ định đi vụt qua hắn, nhưng nàng không ngờ lại dính vào một chỗ với tên đó.
Hôi Lang và Ảnh Nhất nhìn thấy nàng giả bộ không nghe thấy muốn đi, dường như định không để ý đến chủ tử của họ thì nhìn nhau, khóe môi khẽ cong lên một chút. Lại nhìn thấy chủ tử của họ bỗng vụt lên, chắn trước mặt nàng, lúc đó Quỷ Y không kịp thu bước chân lại nên cứ như vậy mà nhào trực tiếp vào lòng chủ tử của bọn họ, thấy vậy hai người họ toét miệng cười rồi biết điều lui ra.