“Phượng tướng quân, quốc chủ có lệnh, chút nữa sẽ có người đưa thánh chỉ đến Phượng phủ, mời Phượng tướng quân về cho!” Tám gã tướng lĩnh cấm vệ ngăn bước chân của Phượng Tiêu lại, không cho ông bước vào hoàng cung.
“Khốn kiếp!”
Phượng Tiêu vô cùng tức giận, ngay cả những lời thô tục ông cũng nói ra, mắt hổ uy nghiêm trợn lên giận dữ nhìn tám gã cấm vệ đang cản đường ở phía trước, trầm giọng quát lên: “Các ngươi tránh ra cho ta! Ta muốn vào cung gặp quốc chủ!”
Tám người không khỏi cười khổ, nói: “Phượng tướng quân, xin đừng làm khó chúng thần, quốc chủ lệnh chúng thần canh chừng ở đây đợi Phượng tướng quân chính là vì không muốn gặp tướng quân. Nếu như tướng quân cứ khăng khăng xông vào, tám người chúng thần e là sẽ đầu rơi xuống đất.”
Dựa vào năng lực của bọn họ muốn ngăn cản được Phượng Tiêu, căn bản là không thể nào, nhưng quốc chủ lại lệnh bọn họ canh chừng ở đây không cho Phượng Tiêu vào cũng chính vì lợi dụng điểm này, nếu bọn họ để Phượng Tiêu đi vào, xem như lấy mạng của bọn họ để bồi tội.
“Chết tiệt!”
Phượng Tiêu giận dữ, nhìn hoàng cung ngay trước mắt nhưng không vào được, cảm giác bứt rứt này khiến ông chỉ muốn chửi thề, đang muốn xoay người hồi phủ, lại thấy một hình bóng từ bên trong đi ra, lập tức lớn tiếng gọi.
“Tam vương gia!”
Mộ Dung Dật Hiên đang suy nghĩ, đột nhiên nghe được tiếng gọi của Phượng Tiêu liền ngẩng đầu nhìn lại, sải bước về phía ông: “Tiêu thúc, người muốn vào cung gặp phụ vương ta sao?”
“Đúng, ta muốn đi vào nhưng không vào được.” Ông quét mắt nhìn về tám tên cấm vệ, tám người thấy thế nhao nhao cúi đầu.
Mộ Dung Dật Hiên nhìn tám gã tướng lĩnh, rồi nói với phượng Tiêu: “Tiêu thúc, chúng ta tìm nơi nào đó để nói chuyện đi!”
“Được.”
Không thể vào hoàng cung được thì thăm dò tin tức từ người Mộ Dung Dật Hiên vậy, rốt cuộc là quốc chủ có ý gì đây?
Vốn định tìm một tửu lầu gần đó, nhưng lại cảm thấy không thích hợp. Vì vậy cuối cùng vẫn là về Phượng phủ.
Trong phòng khách Phượng phủ, không đợi Phượng Tiêu mở miệng, Mộ Dung Dật Hiên liền hỏi: “Tiêu thúc, Thanh Ca có ở nhà không ạ? Việc này nàng biết không?”
“Nó không có ở nhà, nó đi ra ngoài còn chưa về.”
Chính vì đứa con gái bảo bối của ông không có ở nhà, lão thái gia thì còn trong thời gian bế quan, cho nên Phượng phủ chỉ có mình ông trông coi, cho nên bây giờ xảy ra việc, hai người bọn họ còn chưa biết…
Vốn dĩ ông muốn giải quyết rõ ràng chuyện này trước khi bọn họ biết được nhưng ai biết ngay cả mặt của quốc chủ còn không gặp được, nghĩ đến đây một bụng tức giận lập tức không kìm chế được.
“Phụ vương của ngươi rốt cuộc là bị sao vậy? Chuyện như vậy sao có thể không hỏi chúng ta mà đã tự ý làm chủ? Việc này nếu như để cho Thanh Ca biết được, không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu, thực sự là đang làm bừa mà.”
Mộ Dung Dật Hiên mấp máy môi, nói: “Sau khi ta nghe được tin tức này liền lập tức vào cung ra sức ngăn cản, nhưng ta thấy phụ vương ý đã quyết, sợ rằng không có cơ hội lay chuyển, bằng không, ông ấy cũng sẽ không từ chối gặp Tiêu thúc.”
“Chúng ta tuyệt đối không đồng ý chuyện này!”
Phượng Tiêu đứng lên, nói với Mộ Dung Dật Hiên: “Nếu ta không có cách nào gặp được quốc chủ, vậy thì xin Tam vương gia thay ta chuyển lời, Phượng gia chúng ta chỉ có một đứa con là Thanh Ca, sao có thể đồng ý việc này!”
Mộ Dung Dật Hiên suy nghĩ, đang muốn mở miệng, chợt nghe tiếng truyền chỉ từ bên ngoài truyền đến.
“Thánh chỉ đến! Phượng Thanh Ca tiếp chỉ!”
Nghe được tiếng nói truyền chỉ, Phượng Tiêu đen mặt đi ra, liếc người truyền chỉ, cười lạnh: “Không ngờ chính là Tướng gia tự mình truyền chỉ! Thực sự là nể mặt Phượng phủ ta quá rồi! Chỉ là hôm nay Tướng gia đến công cốc rồi, nữ nhi của ta không có ở nhà, thánh chỉ này xin Tướng gia mang về cho!”