Nghe được lời này, trong mắt hắn chợt lóe sáng: “Ngươi cũng biết nguyên nhân hắn tiếp cận với Phượng Cửu?”
“Thuộc hạ đoán không chừng có quan hệ với một quẻ do Thiên Cơ lão nhân đo lường tính toán ra !”
“Ý ngươi nói một quẻ Phượng Tinh hiện, dị hồn vào đời?” Hắn dò hỏi, thanh âm rơi xuống, ánh mắt co rụt lại: “Nói như vậy, Phượng Cửu nàng……”
“Vâng, nhìn dáng vẻ của hắn thì chắc hẳn là nàng, bất quá, cũng may mắn tin tức này các đại gia tộc cùng thế lực ở Bát Đại đế quốc còn không biết, nếu đã biết, chỉ sợ tình cảnh của nàng tình nguy hiểm hơn. ”
Mặc kệ là ai, cũng sẽ không để một kẻ có khả năng uy hiếp đến mình như vậy trưởng thành , nếu là những kẻ trong thiên hạ biết người trong quẻ bói của Thiên Cơ lão nhân chính là công chúa điện hạ của Hoàng Triều Phượng Hoàng , không chừng toàn bộ Hoàng Triều Phượng Hoàng đều bị những thế lực đó đuổi tận giết tuyệt.
Nghe vậy, hắn trầm mặc, thật lâu sau mới nói: “Đến lúc đó ta sẽ dặn dò nàng, khi đi đến Đế Quốc mặc nam trang hành tẩu, thân phận nữ tử không cần bại lộ, những người đó dù thế nào cũng không nghĩ đến, Phượng Tinh sẽ xuất hiện tại quốc gia cửu đẳng thấp nhất, trước mắt mà nói, nàng vẫn an toàn.”
Kể cả không an toàn, hắn cũng sẽ vì nàng bình định chướng ngại, thanh trừ hết thảy những nguy hiểm có khả năng!
“Ngươi trở về đi! Không chuyện gì quan trọng thì không cần đến nữa, tính cảnh giác của nàng rất mạnh, đừng để cho nàng phát hiện.”
Nghe được lời này, Nhậm Tường cười nói: “Chủ tử ở bên đây, trước mắt ta cũng đặt chân lại trong thành, có sự tình gì cũng dễ bề chiếu ứng một chút, nhưng mà, nàng biết thuộc hạ khá rõ, kể cả nhìn thấy ta ở đây cũng sẽ không nghĩ nhiều, nhiều lắm liền sẽ đoán là chủ tử để ta tới gần đây chiếu cố nàng làm vài chuyện.”
Nói xong, thanh âm dừng một chút, : “Trời cũng sắp sáng, thuộc hạ trở về trước, nếu chủ tử có chuyện gì tìm ta, trực tiếp phát tín hiệu.”
“Ừ. .” Hắn gật đầu lên tiếng, nhìn Nhậm Tường rời đi xong mới xoay người trở về.
Tới phòng ngủ trong cung điện , thấy nữ nhân trên giường ngủ say, không khỏi hạ thấp thân mình đặt lên trán nàng một nụ hôn, sau đó mới lăn đến bên người nàng , ôm nàng nặng nề tiến vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, nhìn tiểu gia hỏa ngủ ở bên người, trong mặt Phượng Cửu xẹt qua một tia kinh ngạc, đêm qua nàng ngủ cũng say thật, cư nhiên vừa nằm đã ngủ thẳng đến bình minh? Chẳng lẽ thật sự là quá mệt mỏi?
Thấy hắn còn ở ngủ, nàng dậy trước rửa mặt rồi ra cửa, tính toán đi xem tổ mẫu cùng tiểu thúc thúc mới sinh, bởi vậy, nàng cũng hoàn toàn không biết, Tiểu Diêm Vương tuy là ngủ, nhưng lúc này công pháp trong cơ thể lại đang nhanh chóng lưu chuyển……
“Phượng nha đầu, tổ mẫu con tỉnh, ta còn đang định sai người qua đó nói cho con một tiếng, con đã tới rồi.” Lão gia tử vẻ mặt ý mừng, cả người tràn ngập ánh sáng rạng rỡ hạnh phúc , đang ngồi mép ở giường mớm cho Tố Tích uống canh gà.
“Tổ mẫu, tinh thần cũng không tệ lắm đi?” Phượng Cửu tiến lên nhìn , thấy sắc mặt nàng tuy rằng tiều tụy, nhưng trong đôi mắt thần thái lại giấu không được.
“Phượng nha đầu, cảm ơn cháu, ta vốn tưởng rằng ta là không sống nổi.”
Nàng lúc ấy thật sự cho rằng không còn đường sống nữa, một khắc nhắm mắt lại hôn mê ấy, bên tai nàng nghe thấy tiếng khóc củ hài tử , nghĩ muốn mở mắt ra nhìn con của nàng một chút, lại không thắng được bóng đêm tràn xuống, khi sáng sớm lại một lần mở to mắt, càng có loại cảm giác kinh hỉ khi được tái sinh.