“Cầm lấy!” Hắn cầm lệnh bài nhét vào tay nàng quay người đi rồi nói: “Xử lý xong việc này tìm ta uống rượu.”
Nghe thấy câu này khóe miệng Phượng Cửu nhếch một cái, rồi nhìn nam nhân đang dời đi kia vành ai ửng đỏ, khóe miệng nàng không khỏi nở một nụ cười.
Nàng đã uống say với tên nam nhân giả bộ kiêu ngạo này một lần rồi, sao có thể còn có lần thứ hai chứ?
“Đi thôi! Đi xem quốc chủ của chúng ta biến thành bộ dạng nào rồi.” Nàng thu lệnh bài lại, dời bước ra ngoài.
Lãnh Sương và Lãnh hoa phía sau nhìn nhau khẽ cười, cũng theo sau nàng đi ra ngoài.
Người của Phượng phủ đêm nay có thể nói ngoại trừ Phượng Tiêu bế quan tu luyện cùng tám tên Phượng Vệ tầm tuổi trung niên đang hộ pháp Phượng Tiêu kia ra, những người khác đang chuẩn bị cùng Mộ Dung Bác đánh một trận, tất cả đều đang đợi lệnh, chỉ đợi Phượng Cửu lệnh một tiếng.
“Chủ tử!”
La Vũ cùng tám người canh chừng bên trong cửa lớn, không có lệnh của Phượng Cửu thì bọn họ không mở cửa ra ngoài, lúc này thấy nàng bước đến, đều cung kính hành lễ hô to một tiếng.
“Ừm.”
Phượng Cửu nhìn mấy người họ, rồi nhấn mũi chân đề khí nhảy lướt lên, hình bóng màu đỏ như chim hồng nhạn bay lên trong bóng đêm, xoay người hạ xuống, dáng đứng vững vàng chói mắt đứng trên đỉnh của cửa lớn Phượng phủ.
La Vũ và mấy người ngẩng đầu thấy chủ tử khoe bộ y phục chói mắt, chắp tay đứng lặng im trước cửa lớn, bộ y phục màu đỏ đón gió tung bay, khắp mình tỏa ra khí thế ngạo nghễ, mặc cho ngươi có trăm vạn hùng quân đến, ta cũng tất phải tiêu diệt khí phách ác nghiệt của ngươi, khiến lòng của bọn họ cũng kích động, dồn dập đề khí nhảy lên, hạ xuống hai bên nàng.
Bốn tên tu sĩ Kim Đan không biết từ lúc nào cũng vút ra, bốn người đứng không xa nghênh chiến, chắp tay nhìn những bước châm dồn dập đi tới, lớp lớp mấy vòng binh vệ bao vây Phượng phủ, sát khí bao phủ khắp người phát ra, sự uy áp của kim đan mờ ảo phát ra, chỉ đợi Phượng Cửu hạ lệnh một tiếng, lập tức ra tay tiêu diệt những kẻ ở dưới.
Khi đám binh vệ và những người của các thế lực gia tộc phía dưới kia nhìn thấy vài hình bóng đứng trên cửa lớn Phượng phủ, khẽ thu ánh mắt lại.
So với đám binh vệ đếm không hết kia thì mấy người của Phượng phủ thật sự chẳng là gì, nhưng nếu như nói đến thực lực, chưa cần nói đến mấy người đại tiểu thư Phượng gia, thì chỉ sợ chỉ cần bốn tên tu sĩ Kim Đan cũng đủ để càn quét tất cả.
Người của Phượng phủ xuất hiện rồi, Mộ Dung Bác đâu? Nghe nói sau khi hắn bệnh, dung mạo đã biến đổi nhiều, không biết cuối cùng đã biến thành bộ dạng nào rồi?
Trong lúc bọn họ nghĩ thầm, một cái ngự liễn do tám tên võ tông khênh bay tới, hạ xuống vững chắc ở trước cửa Phượng phủ năm mươi mét, xung quanh ngự liễn đó trừ tám tên võ tông của hắn ra, còn có mười mấy tên ảnh vệ hắc y bảo vệ.
Xung quanh ngự liễn có voan mỏng che một nửa, những kẻ xung quanh cũng không nhìn rõ Mộ Dung Bác ngồi bên trong biến thành bộ dạng nào rồi, nhưng càng như thế, người của các gia tộc càng tò mò, rốt cuộc Mộ Dung Bác biến thành thế nào? Mới không dám ra gặp? Nghiêm trọng đến mức nào mà trong tình hình như vậy lại đưa ra quyết định mất lý trí như thế?
“Quốc chủ đại giá quang lâm Phượng phủ ta, quả thật khiến Phượng phủ ta vinh hạnh quá, nếu không mở cửa lớn nghênh đón vào phủ, thật là không thể hiện được tầm lòng cảm kích của ta.”
Giọng của nàng hạ xuống, cửa lớn Phượng phủ mở ra, rõ một màu bạc khôi giáp của Phượng Vệ nhanh chóng đi ra...