"Có phải đáng trách hay không, trong lòng tất cả mọi người ở đây đều có thể minh bạch!" Quan Tập Lẫm hừ lạnh một tiếng, không hề để ý tới bọn họ, mà nhìn về phía Quan Tập Nguyễn đối diện, ôm quyền thi lễ.
"Còn thỉnh đường huynh chỉ giáo!"
Trong lúc đó, dưới một bên đài, Phượng Cửu đang đứng một nơi cách trên đài không xa quan sát , sau đó thì nhìn thấy một nam tử đi tới.
"Cô nương, bên kia có vị trí, không bằng cùng ngồi xuống nhìn xem?" Một nam tử mặc cẩm y đi đến trước mặt Phượng Cửu, chắn tầm mắt của nàng, rồi lại làm ra thủ thế mời nàng.
Phượng Cửu nhăn mày, tầm mắt dừng ở trên người trước mặt: "Không cần." Bước chân một bước dịch về phía bên trái, tầm mắt lại lần nữa nhìn về phía trên đài.
Nhóm gia chủ bên kia đều đang chú ý động tĩnh trên dài, nhưng những nam tử trẻ tuổi xếp phía sau lại thỉnh thoảng chú ý tới bên này. Nhìn thấy cô nương thậm chí không để ý chút nào đến tên nam tử kia, một đám đều không khỏi cười nhẹ thành tiếng.
Nữ tử tuy đẹp, nhưng dù sao cũng là đang ở trong nhà người khác, bọn họ còn không dám tiến đến gần. Hơn nữa, phụ thân bọn họ lại còn đang ở chỗ này, nhất cử nhất động của bọn họ đều phải được kiềm chế, không thể khác người.
"Cô......"
Nam tử mới nói ra, bước chân cũng muốn di động đi theo, liền thấy một thân ảnh màu đen đã đi lên phía trước, duỗi tay ngăn ở trước mặt hắn, lên tiếng cảnh cáo: "Cách xa tiểu thư nhà ta một chút!"
Nam tử nhíu mày, đang muốn mở miệng, bỗng nghiên nghe thấy một tiếng kinh hô đau đớn truyền đến từ trên đài, không khỏi quay đầu nhìn lại, vừa nhìn thấy, lập tức giật mình.
Hai người trên đài đang đánh nhau đúng là Quan Tập Lẫm và Quan Tập Nguyễn, bất quá, khí thế trên người Quan Tập Lẫm sao lại cường đại như vậy? Mà ngay cả bọn họ đang ở dưới đài, cũng đều có thể cảm giác được luồng hơi thở chấn nhiếp người tản ra .Cũng khó trách, Quan Tập Nguyễn lại bị một quyền của hắn đánh trúng đôi mắt, đau đớn chật vật lùi lại. Hắn ta quay lại nhìn về phía phụ thân và các vị gia chủ đang ngồi ở hàng ghế đầu, quả nhiên, cũng nhìn đến trên mặt một đám bọn họ khó nén khỏi sự kinh ngạc.
"Bịch bịch bịch!"
Quan Tập Nguyễn che mắt lại kêu lên đau đớn, lùi lại, Quan Tập Lẫm cũng không dừng công kích, mà là tiến nhanh về phía trước. Hắn hơi hạ thấp cơ thể xuống và đánh ra liên tiếp ba quyền, hơi thở huyền lực ẩn chứa nơi nắm tay hắn, đánh thật mạnh vào bụng Quan Tập Nguyễn, khiến hắn ta ngay cả cơ hội đánh trả cũng đều không có, thậm chí, máu tươi bắt đầu chảy ra từ khóe miệng.
Dưới đài, sắc mạt Quan gia chủ trở nên đen tối ngưng trọng, ánh mắt sắc bén của hắn hơi trầm xuống nhìn chằm chằm Quan Tập Lẫm đang nện bước vững vàng mang theo ám kình trên đài. Cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao thực lực của Quan Tập Lẫm chỉ trong mấy tháng nhắn ngủn lại có thể tiến bộ nhanh như vậy.
Hơn nữa, hơi thở huyền lực trên người Quan Tập Lẫm bộc phát ra trong khi chiến đấu, rõ ràng chính là của võ giả đại viên mãn!
Chẳng lẽ, mấy tháng này hắn đã gặp kỳ ngộ nào đó bên ngoài? Nếu không, vì sao thực lực có thể tăng lên nhanh như thế?
Nhìn nhi tử trên đài đang từng bước lui về phía sau, chiêu chiêu đều bị tập kích, miệng phun đầy máu tươi. Tay hắn đang đặt ở trên đầu gối âm thầm nắm chặt, nếu còn tiếp tục như thế, Tập Nguyễn nhất định thua!
"Tê! Tập Lẫm ca sao lại trở nên lợi hại như vậy? Hắn vốn cũng không phải là đối thủ của Tập Nguyễn ca. Vì sao qua mấy tháng không gặp, thực lực lại tăng lên nhiều như vậy?"
"Đúng vậy! Năm trước trong khi tranh tài, hắn còn bị Tập Nguyễn ca đánh đến nỗi phải nằm ở trên giường ba ngày!"
Dưới đài, đệ tử Quan gia đang thấp giọng nghị luận, trong mắt toàn là mang theo kinh ngạc lẫn cảm thán nhìn Quan Tập Lẫm t. Tuy nhiên, thanh âm nghị luận cũng nháy mắt im bặt sau một màn kế tiếp.
"Quan Tập Lẫm!"
Quan Tập Nguyễn bị đánh đến nỗi mặt mũi đều bầm dập đang phẫn hận gào thét, sự sỉ nhục chiêu chiêu bại lui đã khiến hắn ta cảm thấy mất đi lý trí. Không biết hắn ta đã lấy ra một thanh trường kiếm từ chỗ nào, ẩn chứa sát khí đánh tới Quan Tập Lẫm.