Nếu như tu sĩ mới vào phẩm cấp Kim Đan kỳ. nàng cũng sẽ không bị ép chặt thế này nhưng lão già này đã đạt đến đỉnh cao Kim Đan kỳ, lão quái nhân này chỉ thiếu chút nữa có thể tiến vào cấp bậc Nguyên Anh, hơn nữa ông tu tu luyện âm tà, uy lực của nó cũng tuyệt đối không phải những tu sĩ Kim Đan bình thường có thể sánh được.
Nếu không bốn tu sĩ Kim Đan kỳ kia cũng sẽ không bị giam giữ ở đây.
Khi nàng vào rừng Cửu Phục cũng không ngờ tới sẽ gặp lão quái nhân Kim Đan kỳ như này, cũng không nghĩ đến tu sĩ ở nước khác lại chọn nơi này để thay trời đổi mệnh, càng không ngờ tới bản thân mình vì cứu La Vũ mà bị cuốn vào trong cảnh chết chóc này.
Vào lúc này chỉ cần nàng hơi sơ ý, cái mạng nhỏ này cũng phải bỏ lại nơi này, vì thế không được phép lơ là, toàn lực ứng phó.
Không sai, chính là toàn lực ứng phó, mối nguy này hung dữ mạnh mẽ, không để nàng trốn tránh, không cho phép nàng chùn chân, muốn sống chỉ có thể toàn lực liều mạng!
Trong nháy mắt đó, nàng lấy ra dược tễ dùng, chỉ thấy khí tức linh lực toàn thân với tốc độ nhanh nhẹn mà mắt thường có thể thấy được văng lên, lúc này thả ra uy áp mãnh liệt trên người, một khắc kia dường như sự trói buộc vô hình quấn chặt lấy hai chân nàng được giải thoát, cả người nàng nhảy vụt lên, Thanh Phong kiếm trong tay truyền vào khí tức linh lực vừa chuyển, lạnh giọng nói, tiến lên công kích lão quái nhân kia.
“Thanh Long xuất hải” ( Thanh Long rời biển )
Cùng lúc với giọng nói vừa vang lên, chỉ thấy khí lực của Thanh Phong kiếm nháy mắt hóa thành một con cự long với khí thể ngút trời đánh về phía lão quái nhân, luồng khí lực kiếm mạnh mẽ kéo theo khí tức xung quanh, khiến khí áp trong không khí nhanh chóng trở nên âm u mãnh liệt, lưỡi gió và luồng khí giống như một đường loan đao lạnh lẽo thổi trong không khí, khí tức xơ xác tiêu điều mãnh liệt mang theo uy áp thượng cổ mạnh mẽ khiến lòng người phát lạnh.
“Ngao!”
Dường như tiếng rồng ngâm từ trong miệng con cự long màu xanh kia gầm lên, đầu rồng to lớn nhào về phía lão quái nhân, móng vuốt sắc bén xẹt qua, chỉ thấy ánh mắt lão quái nhân kia chấn kinh, bộ đồ đen trên người bị rạch từng mảng trong luồng khí mạnh mẽ kia.
Thế nhưng không đợi đuôi rồng vòng lên thân thể của lão quái nhân liền thấy huyết quang hai tay dâng lên, ngưng tụ thành một con Huyết Long muốn thôn tính lấy Thanh Long kia.
Hai luồng không khí xông lên, dây dưa ở giữa không trung, ngẩng đầu nhìn chỉ thấy hai con cự long một xanh một đỏ do linh lực ngưng tụ mà thành đang cắn xé nhau, khuấy động lưỡi gió rít lên, sát khí tứ phía...
Hai con cự long ở giữa trời đang chém giết lẫn nhau, bên dưới Phượng Cửu cũng giao đấu với lão quái nhân kia, chỉ trong mấy chiêu ngắn ngủi, bộ quần áo cũ rách trên người đã bị lực đao của đối phương rạch ra vô số vết rách.
Phẩm cấp của nàng kém xa đối phương, nếu không phải tốc độ và kỹ năng võ thuật nổi bất, căn bản không có cách nào giao đấu ứng chiến với ông ta, mấy chiêu sau ngày càng vào thề bất lợi, thấy vậy nàng nghiến răng, nhân cơ hội ném ra bốn cái bình về phía bốn tu sĩ Kim Đan kỳ đang trợn tròn mắt nhìn.
“Uống nó! Qua giúp ta!”
“Bịch!”
Vừa dứt lời, bởi vì nàng phân tâm ném đồ mà bị một chưởng của lão quái nhân kia đánh trúng ngực, tử khí mãnh liệt xông thẳng vào mặt, khiến nàng ngay cả né tránh cũng không có cơ hội, chỉ có thể nhận lấy một chưởng này.
Nhưng cũng là một chưởng này khiến cho bộ quần áo cũ rách trên người nàng nát tan, rơi ngổn ngang dưới đất, cũng vì thế mà lộ ra áo bào phòng ngự màu trắng bạc ở bên trong...