Ai sẽ nghĩ tới, hắn chỉ cùng chủ tử đến Cửu Phục Lâm tìm thuốc mà thôi, lại suýt chút nữa bỏ mạng ở đây, mà bây giờ chẳng những đại nạn không chết, chủ tử còn thu nhận bốn tên tu sĩ Kim Đan làm thuộc hạ, nếu như bốn người này ở Diệu Nhật quốc của họ, ngay cả quốc chủ cũng phải nhân nhượng, bây giờ họ cũng chỉ là thuộc hạ của chủ tử mà thôi.
Chỉ là ngẫm lại, đều cảm thấy phấn khích, nếu không cùng chủ tử đi ra, hắn cũng biết trước được chủ tử lại lợi hại như thế.
Phượng Cửu nhìn bốn người họ, nở nụ cười: “Ta tới Cửu Phục Lâm là vì lấy một vị thuốc, các ngươi đã lựa chọn phụng ta làm chủ, đợi sau khi ta lấy thuốc xong thì cùng ta về Phượng phủ.”
“Vâng.” Bốn người đáp, cùng nàng đi vào rừng sâu...
Bọn họ ở lại hai ngày ở Cửu Phục Lâm, có bốn vị tu sĩ Kim Đan ở đây, mãnh thú trong rừng hầu như không dám gần bọn họ, thế nên đoạn đường này cũng không gặp phải nguy hiểm gì và không bị kéo dài.
Trong thời gian đó, Phượng Cửu đem mấy người bọn họ tới nơi sâu nhất của Cửu Phục Lâm, sau khi đào đến bùn đen ở giữa núi mới cùng bọn họ rời đi, đi về phía thành Vân Nguyệt...
Suy cho cùng giấy cũng không gói được lửa, Phượng phủ ngày nào cũng đóng cửa không tiếp khách, cũng không thấy bóng dáng của lão thái gia, động tĩnh kỳ quái này của Phượng phủ, tự nhiên lại thu hút sự chú ý của những người quan tâm.
Sau khi nghe ngóng bằng mọi cách, tin lão thái gia mất tích cuối cùng cũng truyền ra ngoài, làm cho đám Phượng Vệ muốn che giấu cũng đành chịu.
“Gia chủ, tin tức không biết truyền ra bằng cách nào, sáng sớm cả thành đều biết, bây giờ không ít kẻ sai người đến nghe ngóng, hỏi dò tung tích của lão thái gia, đến cả quốc chủ cũng sai người đến đây.”
Trong phòng của Phượng Tiêu, một tên Phượng Vệ đang báo tin tức trong thành hôm nay và cục diện trước mắt của Phượng phủ. Tin tức lão thái gia mất tích một khi truyền ra ngoài, không chỉ người ngoài đang bàn luận, đến cả người trong phủ cũng đang bàn luận, còn cả hạ nhân không thôi lo lắng.
Dù sao dưới cái nhìn của bọn họ, gia chủ hôn mê bất tỉnh, lão thái gia lại mất tích, chỉ sợ Phượng phủ không duy trì được nữa.
“Không cần phải quan tâm chuyện ngoài phủ, làm cho những người trong phủ không hỗn loạn là được.” Phượng Tiêu trầm giọng nói và hỏi: “Việc ta để ngươi dẫn đội Phượng Vệ về thế nào rồi?”
“Trong số chúng ta đã phái một người về để điều thêm người, chắc hai ngày là tới rồi.”
Nghe vậy, Phượng Tiêu gật đầu: “Ừm, nhớ rằng không được gây sự chú ý của các thế lực trong thành, sau khi để bọn họ ngụy trang ở trong thành đợi lệnh là được, ngoài ra nếu như Tiểu Cửu về thì ngay lập tức báo cho ta.”
“Vâng.” Phạm Lâm đáp lại rồi lui ra ngoài.
Nhưng Phạm Phong mới lui ra ngoài, một tên Phượng Vệ tơia: “Gia chủ, bên ngoài phủ có hai vị võ tông đến thăm hỏi, theo lệnh trong cung, đã nói với họ là trong phủ đóng cửa từ chối tiếp khách, nhưng họ lại không chịu rời đi, còn nói hôm nay nhất định phải vào phủ.”
Nghe nói thế, Phương Tiêu đang nhắm mắt ngồi dựa trên giường mở mắt, cau mày hỏi: “Võ tông?”
Hắn suy nghĩ một chút nói: “Vậy chính là người của quốc chủ rồi, nhưng bọn họ đến làm gì?”
Tên Phượng Vệ chần chừ một chút, nhìn ông rồi nói: “Có vẻ là nhắm đến Lão Bạch.”
“Cái gì?”
Phượng Tiêu giận dữ, không cần nhìn cũng biết người võ tông đến đây là người nơi nào rồi!