“Hừ! Xem ra các ngươi kiêu ngạo đã thành thói quen rồi.”
Nam tử trung niên hừ lạnh một cái rồi nói: “Các ngươi đừng quên, các ngươi cũng là Phượng Vệ, chúng ta bồi dưỡng huấn luyện các ngươi từ nhỏ vì muốn các ngươi sau này trở thành trợ thủ đắc lực cho đại tiểu thư, bây giờ nhìn cả đám các ngươi đúng là không có tiền đồ. Lâu như vậy rồi mà còn chưa nhận chủ ?”
Bị giáo huấn như vậy, mấy người Phượng Vệ lập tức cúi đầu xuống, không dám lên tiếng, việc lần này đúng là bọn họ có hơi quá đáng.
“Ta nhắc nhở các ngươi một câu, cơ hội là do chính mình tự nắm lấy, bỏ lỡ rồi thì đừng tìm ta than khóc!”
Nam tử trung niên hừ một tiếng, ra hiệu:
“Ra ngoài đi, đừng đứng ở đây làm chướng mắt ta!”
“Vâng!” Mấy người đồng thanh đáp lời, sau đó lui ra ngoài.
Đợi sau khi bọn họ rời đi, mấy người trong viện liền lắc đầu: “Mấy tên nhóc kia quá kiêu ngạo…”
Sao bọn họ lại không hiểu tâm lý của đám người kia chứ? Năm đó bọn họ cũng kiêu ngạo như thế, không nguyện ý nhận chủ với một người bọn họ cho là bình thường, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn thua dưới tay chủ tử, không chỉ bởi vì thực lực của hắn, mà còn vì nghĩa khí và cách làm người của hắn.
“Tên nhóc La Vũ này bình thường không làm nên chuyện gì, nhưng không ngờ trong việc lần này lại rất có tầm nhìn.” Một người ngồi bên trong lộ ra ý cười, vô cùng hài lòng với hành động sớm nhận chủ của La Vũ.
“Đúng vậy, không nghĩ tới La Vũ lại là người đầu tiên trong tám người bọn họ nhận chủ, con mắt nhìn người của tên nhóc này cũng không tệ.” Một người khác cũng gật đầu, cười rộ lên.
Một người khác cũng cười nói: “Có lẽ chúng ta đã quá lâu không gặp đại tiểu thư rồi, nếu không phải chủ tử nhắc đến thì cũng không ai ngờ bản lĩnh của đại tiểu thư lại lớn như vậy, thật sự là dọa người.”
Đối với thân phận Quỷ Y của Phượng Cửu, chủ tử Phượng Tiêu của bọn họ đã từng nói qua, vì vậy bọn họ mới nổi nóng với việc bảy tên Phượng Vệ kia không chịu nhận chủ. Đại tiểu thư ngày ngày đều ở bên trong Phượng phủ mà không ai biết đại tiểu thư còn có một thân phận là Quỷ Y sao? Hơn nữa đến tận bây giờ cũng chỉ có một mình La Vũ nhận chủ, bảy người kia sao lại không có mắt nhìn người như thế?
Lúc này La Vũ đang ở trong phòng, kể lại toàn bộ mọi chuyện gặp được trên đường cho Phượng Tiêu.
Phượng Tiêu nghe được những nguy hiểm bọn họ gặp phải, trái tim ông cũng khẽ run lên, đến tận khi biết bọn họ thoát khỏi khốn cảnh, ngay cả bốn tên tu sĩ Kim Đan kỳ cũng nhận tiểu Cửu làm chủ thì mới bình tĩnh lại.
“Tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi, bình an trở về là tốt rồi…”
Ông khẽ thở hắt ra một hơi, cảm giác chuyến này bọn họ ra ngoài đúng là nguy hiểm vô cùng, nếu không phải tiểu Cửu có thể gặp dữ hóa lành thì chỉ e bọn họ không còn mạng để trở về.
Nghĩ đến chuyện này ông lập tức căng thẳng, thầm nghĩ: “Lần sau phải nhắc nhở tiểu Cửu cẩn thận một chút, không thể làm loạn như vậy, chuyện không nắm chắc thì nên nghĩ cách rút lui. Nếu lần này chỉ sơ sẩy một chút thì hậu quả… thật sự không dám tưởng tượng…”
Một tiểu nha đầu mà dám đối phó với Kim Đan kỳ đỉnh phong đúng là quá to gan lớn mật.
La Vũ liếc nhìn Phượng Tiêu một chút, tiếp tục nói: “Sau khi chủ tử vào thành thì mấy người bọn họ liền rời đi. Tuy chủ tử không biết tin tức lão thái gia mất tích nhưng chủ tử lại nói đến tối mới trở về nhà.”
Phượng Tiêu gật đầu, ông nghĩ có lẽ Phượng Cửu đã đi đến thung lũng Đào Hoa rồi.