Mọi người hít dài một hơi, có chút hoài nghi nhìn một màn kia.
Mộ Dung Dật Hiên hồi phục lại tinh thần, thấy những con ong mật đó bay xung quanh ở trên mặt nước ong ong ong rốt cuộc cũng rời đi, lúc này mới vội vàng tiến đến , kéo nàng lên từ trong nước, dùng áo khoác của mình bao bọc trên người nàng.
"Thanh Ca, ngươi thế nào?" Mộ Dung Dật Hiên có chút hoảng hốt, thấy trên tay trên mặt nàng đều sưng lên, không tránh khỏi áy náy và đau lòng một trận.
Trước khi bọn họ ra khỏi cửa, hắn còn đáp ứng với Tiêu thúc sẽ bảo vệ nàng thật tốt, nhưng hiện tại lại khiến nàng bị ong mật đuổi đốt, không có chỗ nào để trốn đành phải nhảy vào trong ao, khiến cho một thân chật vật.
Phượng Thanh Ca không nói chuyện, chỉ cúi thấp đầu xuống, thân thể run lên nhè nhẹ.
Có người nhằm vào nàng!
Chính là mùi hương kia! Là ai? Là ai nhằm vào nàng?
Nghĩ đến bản thân mình chật vật vì bị ong mật truy đuổi mà chạy khắp rừng đào, phải nhảy vào trong nước để né tránh những con ong mật đó, nàng liền tức giận khiến cả người run rẩy.
Mộ Dung Dật Hiên lại cho rằng vì cả người nàng đã ướt đẫm nên lạnh đến phát run, vội vàng dùng một tay bế nàng lên, nhanh chóng đi về hướng xe ngựa.
Nhìn Mộ Dung Dật Hiên ôm Phượng Thanh Ca rời đi, du khách xung quanh đang ngắm hoa lại nhỏ giọng nghị luận.
Không ai chú ý tới, ở trên đỉnh một cây đào cách đó không xa, một thân ảnh màu đỏ đang mỉm cười hạnh phúc với chính mình......
Ngay sau đó, thân ảnh nàng nhảy lên, giống như tiên tử trong hoa xẹt qua rừng đào, nháy mắt đã biến mất trong hoa đào.
Trở lại vòng trong ( vòng vây bên trong ) , nàng gỡ khăn che mặt xuống, tâm tình sung sướng ngân nga một ít giai điệu. Dưới chân dẫm lên đá như trứng ngỗng nhẹ nhàng nhảy lên. Khi đi vào bên trong, gặp phải lão giả kia đang quét dọn mặt đất, liền ngừng lại, nhìn hắn một cái, lại tiếp tục đi về phía bên trong.
Lãnh Sương đã trở lại lúc giữa trưa, tựa hồ không yên tâm để nàng một mình lưu tại trong Đào Hoa Ổ, bởi vậy, sau khi truyền tin xong thì lập tức gấp gáp trở về.
Phượng Cửu ném cho nàng một quyển kiếm pháp, yêu cần nàng chăm chỉ tu luyện, chính mình chuyển một số dược liệu vào trong phòng đóng cửa lại. Một khi cửa được đóng lại, chính là cả ngày, ngay cả cơm đều không ăn.
Những ngày trong Đào Hoa Ổ trôi qua an tĩnh thoải mái. Phượng Cửu khi thì đảo dược liệu, khi thì tu luyện, cuộc sống bận rộn mà phong phú.
Không ai biết, đến Đào Hoa Ổ chưa đầy một tháng, tu vi của nàng đã nhảy đến võ sư Huyền Cực Cảnh trung kì.
Người khác sẽ phải mất 10 năm, thậm chí cần thời gian lâu hơn mới tu luyện được đến cảnh giới, nàng chỉ dùng chưa đầy một tháng, đã liên tiếp tăng lên mấy cấp.
Mà lúc này, nàng cũng không biết, ở trong thành, trong sân nơi Quan Tập Lẫm cùng Lãnh Hoa đang ở, một hồi giết chóc phá vỡ sự yên tĩnh......
"Các ngươi là người nào! Vì sao đột nhập vào sân ta!"
Trên người chỉ mặc áo lót trong màu trắng, Quan Tập Lẫm cầm kiếm trong tay , nhìn thẳng vào hơn mười hắc y nhân vừa xông vào viện. Kết giới trong viện đã bị phá vỡ, cũng bởi vậy mà kinh động tới bọn họ đang trong giấc ngủ say.
Lãnh Hoa vội vàng khoác áo ra ngoài. Khi nhìn đến mười mấy hắc y nhân đang cầm trường kiếm bên ngoài thì giật mình hoảng sợ, rốt cuộc, hắn cũng chưa từng đối mặt qua trường hợp như thế này. Lúc này nhìn đến những hắc y nhân đó đang vây quanh, trường kiếm lạnh lùng chỉ về hướng bọn họ, tất nhiên là kinh hãi không thôi.
Một thân ảnh hắc y đi ra từ phía sau, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Quan Tập Lẫm, cười lạnh hắc hắc.
"Giết người Hứa gia ta, các ngươi cho rằng có thể trốn được sao?"
Trong khi một lão giả mặc áo choàng xám đi theo bên người hắn quét mắt nhìn Quan Tập Lẫm cùng Lãnh Hoa một cái, mày nhăn lại, bình thản hỏi: "Trận pháp kia là người nào bày ra?"