“Chính là tại hạ.”
Mộ Dung Bác vội vàng đáp lời, ở trước mặt thái tử Thanh Đằng quốc, hắn không dám tự xưng bổn quân, chỉ có thể hạ thấp mặt mũi của chính mình xưng thần mà thôi. Dù sao thái tử điện hạ của quốc gia cấp sáu cũng tôn quý hơn quốc chủ tiểu quốc cấp chín như hắn.
Huống chi…
Hắn vụng trộm liếc nhìn tám người đi theo phía sau thái tử Thanh Đằng quốc, trong lòng khẽ run rẩy. Tám người kia đều là người tu tiên, thực lực thâm tàng bất lộ, hắn chỉ nhìn một chút mà đã cảm thấy uy áp không thở nổi, mồ hôi lạnh toát ra, quả nhiên, tu tiên giả và người tu luyện huyền lực như hắn đúng là cách biệt một trời một vực.
Nghĩ đến đây, hắn vội vàng nói: “Thái tử điện hạ từ xa đến, mời vào cung nghỉ ngơi trước, chờ ban đêm Mộ Dung Bác sẽ thiết yến chiêu đãi, tẩy trần cho thái tử điện hạ.”
“Ừ.” Thái tử Thanh Đằng quốc Nhiếp Đằng gật đầu, sau đó đi vào trong cửa lớn hoàng cung.
Mà chiếc phi thuyền xa hoa kia hắn cũng không thu hồi lại, trắng trợn đặt ở đó, mặc kệ cho người khác tò mò xem xét.
Sau khi tiến vào nội viện hoàng cung, Mộ Dung Bác tự mình dẫn hắn vào một cung điện đã chuẩn bị kĩ càng, để hắn ở lại: “Biết thái tử điện hạ sẽ tới nên ta đã sai người chuẩn bị kĩ càng mọi thứ, hi vọng thái tử điện hạ hài lòng.”
Nhiếp Đằng tùy ý liếc nhìn một chút, cũng không nói nhiều, chỉ nhìn Mộ Dung Bác hỏi: “Bổn điện sai ngươi cầu hôn với đại tiểu thư Phượng phủ, ngươi làm được chưa?”
Nghe xong lời này, Mộ Dung Bác vội vàng nói: “Việc này ta đã báo cho Phượng phủ, nhưng gần đây Phượng gia xảy ra rất nhiều chuyện, Phượng Tiêu bị người ám sát hôn mê, Phượng lão thái gia mất tích, bây giờ Phượng phủ cũng chỉ còn một mình Phượng đại tiểu thư chống đỡ, đã lung lay sắp đổ , lúc này nàng ta còn được điện hạ ưu ái, hẳn là sẽ rất cảm kích. Yến hội tối nay ta sẽ sai người mời nàng tiến cung làm bạn với thái tử điện hạ.”
“Ồ, còn có chuyện này sao?”
Nghĩ đến nữ tử dung mạo xinh đẹp đó lại một mình chống đỡ gia tộc, hắn bỗng cảm thấy thương xót, nhìn về phía Mộ Dung Bác, trầm giọng hỏi: “ Tra được là ai làm không?”
Mộ Dung Bác lau mồ hôi lạnh nói: “Vẫn chưa tra được thủ phạm, nhưng có lẽ là người nước khác làm, Phượng Tiêu là đại tướng quân Diệu Nhật quốc, có không ít kẻ địch.”
“Đại tiểu thư Phượng gia chính là nữ nhân của bổn điện, chuyện của Phượng gia nhất định ngươi phải tra rõ.”
“Vâng, vâng, nhất định sẽ tra rõ.” Mộ Dung Bác vội vàng đáp lời, trong lòng có chút chột dạ.
“Đi chuẩn bị yến tiệc đi, không cần nhiều người, chỉ cần dẫn nàng tới cho bổn điện là được.” Nói xong hắn phất tay, ra hiệu Mộ Dung Bác lui ra.
“Vậy ta cáo lui trước.” Mộ Dung Bác khom người thi lễ, sau đó quay người rời đi.
Chờ Mộ Dung Bác rời đi, một nam tử trung niên mặc áo đen mới đi lên hỏi: “Chủ tử, cần thuộc hạ đi Phượng phủ điều tra một phen không?”
Lần đó bởi vì bọn họ chủ quan nên đã bị trúng ám chiêu của nữ tử kia, chuyện này khiến hắn luôn canh cánh trong lòng.
Một nữ tử kiêu ngạo, tài giỏi như thế sẽ tùy tiện để người ta sắp đặt sao?