“Ta cảm thấy vẫn thiếu một chút thời cơ, ngươi nói xem, chúng ta có nên giành một chút thời gian ra ngoài đi một vòng không?” Ánh mắt nàng di chuyển, sắc mặt hồng hào giống như đã có chủ ý này từ rất lâu rồi vậy.
Đúng vậy, nàng không đuổi được tên Diêm chủ kia đi thì phải tự làm mình biến mất có được không?
Hơn nữa những việc đến tay cha nàng cũng đã giải quyết gần hết rồi, chỉ cần không có quốc gia khác đến xâm chiếm, lại có Phượng vệ canh giữ, ngôi vị Quốc chủ này chắc chắn sẽ không mất được.
“Nam nhân ấy không phải là người bình thường, người cho rằng người có trốn được mãi sao?” Hỏa Phượng béo trắng trên người chỉ mặc một chiếc yếm lườm nàng bằng ánh mắt khinh thường, trong mồm đang cắn nhâm sâm mà Phượng Cửu thu thập cho nó, đương nhiên, niên đại của nó không thể bằng một cây nhân sâm ngàn năm được.
Nó thích ăn nhân sâm, còn có vài loại linh quả linh dược vẫn còn thuộc tính Hỏa, có điều những thứ kia ở nơi này quá ít, cũng chỉ có một ít nhân sâm vài trăm năm có thể cho nó ăn cho đỡ thèm mà thôi.
Tuy là như vậy nhưng gần đây có vẻ nó càng ngày càng béo trắng ra hơn, tứ chi của nó lộ ra vẻ trắng muốt như ngó sen, khiến người khác nhìn vào chỉ muốn cắn cho nó một miếng.
Phượng Cửu bị tên nhóc này nhìn bằng ánh mắt khinh thường nên chỉ cười ngượng ngùng, sau đó lại hất cằm lên tỏ vẻ hơi đắc ý: “Ai bảo sức hấp dẫn ta quá lớn khiến cho Diêm chủ không thể khống chế được bản thân cơ chứ! Ài! Thực ra ta cũng không muốn thế đâu!”
Nhìn dáng vẻ làm bộ làm tịch của nàng, tiểu Hỏa Phượng trợn mắt lên rồi cứ thế ôm nửa cây nhân sâm đang gặm dở quay đi, chỉ để lại mảng lưng đầy đặn buộc dây yếm cùng với cái mông nhỏ phúng phính kia.
Thấy vậy Phượng Cửu giơ tay lên hớn hở chọc vào cái mông nhỏ của nó rồi cười hỏi: “Tại sao gần đây ngươi lại thích mắc chiếc yếm nhỏ này vậy? Nhìn này, cái mông nhỏ này lộ ra rồi này!”
“Hừ! Chim nhỏ của tiểu gia chưa lộ ra là được!”
Nó nói mà cũng không thèm quay đầu lại nhìn còn hất tay tỏ thái độ ghét bỏ về phía nàng: “Người đừng có cả ngày ở đây làm con rùa rụt đầu làm phiền ta, mau ra ngoài đi, bên ngoài mọi người không tìm thấy người đều đang loạn hết cả lên kia kìa!”
“Hừ! Trốn không được thì ra ngoài thôi!” Nàng thở dài một tiếng rồi mới đứng dậy phủi sạch y phục, sau đó lách người ra khỏi không gian.
“Đồ nhát gan!” Tiểu Hỏa Phượng lầm bầm rồi ăn nốt cây nhân sâm kia, sau đó lại đi ra chỗ để linh dược lục tìm.
Bên ngoài, trong sân, Diêm chủ không tìm thấy bóng dáng nàng đâu nên vẫn ở trong sân nhà nàng há miệng chờ sung, lúc Phượng Cửu từ không gian đi ra, hắn đang ngồi uống trà trong sân, động tác bưng chén trà của hắn hơi sững lại, con ngươi đen sâu thẳm xoẹt qua một tia u ám nhìn thẳng về phía căn phòng kia.
Vốn dĩ không có một chút tung tích gì của nàng vậy mà bây giờ lại đột nhiên không biết từ đâu xuất hiện.
Còn nghĩ tại sao lại không tìm thấy người đâu, thì ra là nàng có bảo vật không gian bên mình, cũng chẳng trách được.
Cánh cửa kêu cạch một tiếng rồi mở ra, lúc bóng dáng ấy xuất hiện ở cửa nhìn về phía hắn, trên môi lộ ra nụ cười lấy lòng: “Ha ha, Diêm chủ, sao người lại ở đây uống trà vậy? Có cần ta ngồi uống cùng với người không?”
“Không trốn nữa sao?” Hắn nhướng mày lên, con ngươi đen sâu thẳm nhìn về phía nàng khiến nàng cảm thấy cực kỳ căng thẳng.
Phượng Cửu cười ngượng ngùng, rõ ràng người khác nàng muốn cự tuyện thì sẽ cự tuyệt được, chính là nguyên chủ Mộ Dung Dật Hiên đã yêu nàng nhiều năm như vậy, vậy mà nàng chỉ dùng có hai ba câu đã có thể chấm dứt được ý nghĩ của hắn, nhưng tại sao gặp phải người đàn ông này thì nàng lại không còn sức mạnh đó nữa vậy?