"Cái gì? Bị một kẻ không có tu vi giết chết?"
Gọng hắn gầm gừ, mang theo lửa giận, đi nhanh đến phía cửa sau, quả nhiên, thấy hai gã hộ vệ vẫn không nhúc nhích nằm trên mặt đất, một tên bị cắt cổ, một tên bị một kiếm đâm trúng ngực.
Thấy vậy, sắc mặt hắn hơi trầm xuống, nắm chặt nắm tay: "Được lắm! Không nghĩ tới một tên tiểu tử không có tu vi, thế mà cũng rất có bản lĩnh giết người của ta như vậy!"
Lão giả theo đuôi đi đến sau đó, vỗ về bộ râu như suy tư điều gì: Rõ ràng là người không có tu vi, nhưng có thể giết được người có tu vi, hơn nữa, nơi đây cư nhiên cũng có pháp sư trận, xem ra, trên người nữ tử kia chắc chắn là có bí mật!
Nghĩ vậy đến điều này, đôi mắt hắn híp lại xẹt qua một tia sáng cực nhanh.
"Nam tử bị bắt cùng nữ tử kia có quan hệ gì?" Lão giả nhìn về phía Hứa gia chủ hỏi.
Nghe vậy, Hứa gia chủ quay đầu lại, nói: "Nam tử kia là một đệ tử của gia tộc trung lưu Quan gia trong Vân Nguyệt thành. Nhưng lần trước nghe nói đã chết ở Cửu Phục Lâm, ta đoán là nàng kia đã cứu hắn, quan hệ của hai người không tồi, tựa hồ gần gũi như huynh muội."
"Nói như vậy, nếu như nàng biết nam tử này đã bị bắt, nhất định là sẽ xuất hiện?"
"Ân." Hứa gia chủ gật đầu, lúc này mới nở nụ cười: "Để tên thiếu niên kia chạy thoát cũng tốt, hắn chạy thoát, lập tức sẽ tìm được nàng kia báo tin. Ta cũng không tin, khi biết tin Quan Tập Lẫm ở trên tay ta, nàng sẽ không tới!"
Lão giả nhíu mày, bình thản hỏi: "Nếu như người Quan gia biết hắn ở trên tay ngươi, có thể có động tác gì hay không?"
"A, Sao sẽ như thế? Quan Tập Lẫm ở Quan gia chính là đứa trẻ bị bỏ rơi, vị hôn thê của hắn cũng bị đường huynh hắn đoạt, một người bị gia tộc vứt bỏ thì ai sẽ để ý sống chết của hắn đây?""Vậy thì tốt rồi, trước khi chưa dụ được nữ tử kia ra, không thể để hắn chết được, cũng không thể làm ra nhiễu loạn gì." Lão giả giao đãi với giọng bình thản.
Nghe được lời này, trong lòng Hứa gia chủ khẽ phiền muộn, có chút nghi hoặc nhìn về phía lão giả: "Tiền bối, ngài đã là cao thủ trận pháp, vì sao lại cảm thấy hứng thú đối trận pháp của một tiểu nha đầu như vậy?"
Lão giả liếc mắt nhìn hắn, sắc mặt hơi trầm xuống: "Sự tình của lão phu, Hứa gia chủ vẫn nên chớ tò mò, chớ có quản nhiều thì tốt hơn. Phải biết rằng, người biết được càng nhiều, sẽ bị chết càng nhanh!"
Vừa bị nói như vậy, Hứa gia chủ tất nhiên là không dám lại hỏi nhiều, rốt cuộc, thân phận lão giả cũng không phải là người mà hắn có thể đắc tội.
Phía bên kia.
Lãnh Hoa thở hổn hển chạy thoát ra ngoài , tránh trong một con ngõ nhỏ, trên người hắn đều là máu, có máu của hắn, cũng có máu của tên hộ vệ đã bị hắn giết chết.
Đây là lần đầu tiên hắn giết người, lúc trước vì tình huống nguy cấp nên cũng không nghĩ nhiều, lúc này thân thể lại run lên nhè nhẹ, nghĩ lại mà sợ, tâm tình cũng không cách nào bình tĩnh lại.
Trốn ở trong ngõ nhỏ một hồi, thấy xung quanh đều không có động tĩnh, những người đó cũng không đuổi theo, lúc này hắn mới cắn răng đỡ tường đứng lên, tận dụng bóng đêm đi về hướng Đào Hoa Ổ.
Hắn biết chủ tử có một thân phận khác là Quỷ Y, cũng có liên quan với thị trường chợ đen. Tuy nhiên, lúc này hắn lại không thể đi đến chợ đen, bởi vì trong dĩ vãng tỷ tỷ đều luôn vì hắn mà phải đến đó. Không nói đến những người đó không quen biết hắn, cho dù hắn thật sự đi vào, chỉ sợ sự tình có thể sẽ vượt quá tầm tay, bại lộ thân phận chủ tử.
Miệng vết thương trên lưng không băng bó đã thấm máu, ướt dính ở trên người, mỗi một bước đi đều chạm đến miệng vết thương đau rát. Thân thể vốn suy yếu của hắn cùng với việc mất máu khiến cho sắc mặt hắn càng thêm tái nhợt, tuy là như thế, hắn cũng phải cắn răng đi tiếp.