Nữ nhân này vẫn như vậy không hiểu phong tình gì cả.
“Diêm chủ, thật sự gần đây ta rất bận, rất nhiều việc, nếu như ngươi muốn tiếp tục ở lại nhà ta vậy thì lúc này đừng đến làm phiền ta nữa.” Nàng cười nhẹ nhàng, nhìn thấy sắc mặt của hắn không tốt nhưng vẫn tiếp tục nói: “Mặc dù ta rất cảm kích về việc ngươi đã giúp Phượng phủ một chuyện lớn, nhưng những việc nằm ở trong khả năng của mình thì ta vẫn hi vọng mình có thể tự làm.”
Nàng không phải là một nữ nhân thích dựa dẫm vào nam nhân, nàng đã quen với việc tự mình giải quyết rất nhiều việc rồi. Nếu như chỉ ỷ lại vào người khác, cuối cùng cũng sẽ hình thành thói quen ỷ lại, nữ nhân có tính ỷ lại sẽ phải sống dựa vào nam nhân. Còn nàng sẽ tuyệt đối không cho phép mình trở thành kiểu nữ nhân đó.
Nghe vậy, Diêm chủ nhìn nàng chăm chú, nhìn thấy tuy trên khuôn mặt nàng là một nụ cười nhẹ nhưng trong ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc. Nghĩ ngợi một chút thì hắn hiểu được ý của nàng, hắn thu ánh mắt lại, giọng nói trầm thấp mà từ tính mang theo vài phần kiêu ngạo: “Bổn quân cũng không phải là kiểu người gặp ai cũng giúp gặp việc gì cũng làm.”
“Như vậy thì tốt rồi, Lãnh Sương, ngươi tiễn Diêm chủ về tiểu viện của ngài ấy đi!” Nàng ra ngoài gọi to một tiếng, rồi thấy Lãnh Sương chạy từ bên ngoài vào, tay làm ra cái tư thế mời với Diêm chủ.
“Mời đi theo ta.”
Cho dù da mặt của hắn có dày thêm thì hết lần này tới lần khác vẫn bị nàng đuổi ra ngoài, trên mặt cũng có chút khó chịu. Bởi vậy hắn sầm mặt xuống đứng dậy, liếc nàng một cái rồi đi ra ngoài.
Ảnh Nhất nhìn Phượng Cửu đang dựa vào bên cửa, rồi lại nhìn theo bước chân của chủ tử hắn đang đi ra khỏi sân, trong lòng thầm nghĩ: Không phải là chủ tử và Quỷ Y đã thành đôi rồi sao? Sao cái cách hai người đối xử với nhau vẫn kì quái như vậy?
Đôi mắt của Phượng Cửu nhìn xa xăm theo bước chân của bọn họ, nàng nhìn theo một hồi lâu rồi mới quay người đi vào phòng. Sau khi đóng cửa phòng lại thì liền bước vào trong không gian để tu luyện.
Theo sự bao trùm của bóng đêm, Khôi Lang phụng mệnh một mình hành sự đến hoàng cung, hắn đột nhập vào cung điện của Mộ Dung Bác mà không gây ra một tiếng động. Sau khi quan sát thấy xung quanh cung điện có khá nhiều người canh giữ thì hắn thầm cười một tiếng.
Chỉ chút người này mà muốn bảo vệ được hắn sao? Đúng là quá tức cười mà. Nếu như đắc tội với hắn thì là chuyện nhỏ, nhưng đã đắc tội với Quỷ Y – phu nhân tương lai của chủ tử hắn thì tên này gặp rắc rối to rồi.
Nhớ đến bình thuốc mà Quỷ Y đưa cho hắn, hắn lấy ra rồi nghịch nó ở trong tay, đôi mắt đảo qua đảo lại, hắn còn lắc lắc bình thuốc rồi mới đáp nhẹ xuống phía dưới. Mà hàng phòng bị của Mộ Dung Bác vẫn không phát hiện ra việc có người lẻn vào cung điện, Khôi Lang đến bên Mộ Dung Bác...
Quá nửa đêm, khi Hôi Lang trở về, hắn đi ngay đến tiểu viện của Phượng Cửu, nhưng thấy đèn đã tắt rồi nên hắn đành quay về chỗ của chủ tử nhà hắn. Vẫn chưa vào trong sân thì đã nhìn thấy Ảnh Nhất đang ở trong sân liếc hắn một cái rồi hỏi: “Ngươi đi đâu vậy?”
“Ta đi làm việc giúp Quỷ Y.” Hắn nhếch miệng cười, cao hứng nói, hắn đang muốn kể cho người kia nghe những việc tốt mà hắn đã làm được trong đêm nay thì nghe thấy một giọng nói từ trong phòng truyền ra.
“Vào đi.”
Nghe thấy giọng nói trầm trầm đó, đôi mắt của Hôi Lang khẽ chuyển động rồi hắn hỏi: “Tâm trạng của chủ tử thế nào rồi?” Sau khi nhận được sự phân phó của Quỷ Y thì hắn ra khỏi phủ đi theo tuyến đường thân thuộc đó, bởi vậy hắn không hề biết gì về những chuyện đã xảy ra ở trong phủ.
“Không phải ngươi vào là biết sao?” Ảnh Nhất cũng không nói nhiều chỉ tỏ ý bảo hắn vào.
Nghe vậy, Hôi Lang chỉ đành miễn cưỡng bước vào phòng. Nhìn thấy chủ tử ngồi ở bên bàn, hắn tiến đến hành lễ: “Chủ tử, thuộc hạ đã trở lại.”