Nàng cười nhẹ nhàng, trong đôi mắt sáng ngời lướt qua một ánh nhìn u ám. Cười dịu dàng an ủi cha nàng, bỏ qua đề tài này nói: “Cha, thật ra hôm nay con đến đây là có chuyện muốn nói với cha.”
Phượng Tiêu điều chỉnh lại tinh thần, hỏi: “Chuyện gì?”
“Gần đây con tu luyện gặp phải bình cảnh, vẫn chưa có cách đột phá. Sau đó, Lăng Mặc Hàn cũng nói, bảo con những ngày này không nên nóng lòng đột phá tu vi, bảo con còn thiếu một bước ngoặc. Nên con nói muốn ra ngoài tu luyện một thời gian. Hắn nói hắn cũng phải đi theo con, có thể ở bên chỉ bảo cho con. Lí do bọn con đến đây hôm nay là để báo cho cha việc này.”
Nàng ngưng giọng một lát, dường nhưng đang nghĩ ngợi điều gì, nói: “À, đúng rồi, lúc bọn con ra đây có gặp được ca, trên đường đi huynh ấy nói với con một vài chuyện. Bây giờ, chợ đen bên kia có một cơ hội có thể để huynh ấy ra ngoài, bảo là một nhánh dong binh đoàn mời huynh ấy tham gia. Huynh ấy nghĩ sớm muộn gì cũng cần phải rời khỏi nơi này, nên muốn ra ngoài trước tu luyện một thời gian, đến lúc ấy sẽ tiến vào học viện tu luyện bằng thực lực.”
Nghe vậy, Phượng Tiêu gật đầu: “Đây là chuyện tốt, thiên phú của Tập Lẫm không tệ, chỉ cần phát huy tốt, chắc chắn thành tựu trong tương lai của nó sẽ bất phàm, có cơ hội vào dong binh đoàn như vậy rất tốt, cha tán thành. Có điều con và Mặc Hàn...”
Ông nhìn nàng, thấy dáng vẻ vô ưu vô lo của nàng, không khỏi thở than: “Con nghĩ thế nào? Ta thấy hắn quả thực không tệ, dù là năng lực hay nhân phẩm đều cự kì xuất sắc. Quan trong hơn là, cha nhìn ra được, hắn thật lòng với con.”
“Cha, chuyện của con cha không cần để bụng, tự con sẽ có chủ ý.” Nàng ôm cánh tay ông lắc nhẹ, cả người khẽ dựa lên bả vai ông, nói: “Cha, con đi lần này không biết đến bao mới về. Nhưng cha không cần lo đâu, con sẽ chăm sóc tốt cho bản thân. Nếu có thể, con sẽ nhân cơ hội hỏi thăm tin tức về gia gia. Nên về phía gia gia, cha cũng không không cần lo, chỉ cần có tin tức con sẽ báo về liền. Con không ở bên cạnh cha, tự cha phải chăm sóc kỹ lưỡng cho mình, chờ bọn con trở về.”
Nghe thế, Phượng Tiêu nở một nụ cười vui vẻ. Ông vỗ nhẹ tay nàng, nói: “Được được được, cha biết rồi, con ở ngoài chăm sóc tốt cho bản thân là được, cha cũng không phải lo lắng cho con.”
“Con để bốn tu sĩ Kim Đan lại cho cha sai bảo. Ngoài ra, chỗ Phượng vệ con cũng sẽ giao phó tốt. Mấy người La Vũ cũng sẽ ở lại, cha có việc thì có thể sai bọn họ làm. Con mang Lãnh Sương đi, Lãnh Hoa sẽ để lại lo cho cha nhé!”
“Con không dẫn mấy người La Vũ bọn họ theo sao?” Ông hơi kinh ngạc, tưởng rằng nàng muốn đưa mấy người La Vũ cùng đi.
Nàng cười nhẹ nhàng, nói: “Mấy người bọn họ ở lại, điều động Phượng vệ bọn họ cũng quen thuộc. Hơn nữa bọn họ có tám người, dắt theo quá phiền.”
“Con đó!”
Phượng Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt cưng chìu nhìn xuống người nàng, cười nói: “Con không mang mấy người họ theo thì không mang. Nhưng mà, con dẫn đứa bé Lãnh Hoa kia theo đi! Nó kỹ tính biết săn sóc người khác. Hơn nữa cơ thể nó trải qua sự điều dưỡng của con cũng đã sớm khôi phục. Dù không có huyền lực trong người, nhưng nó đánh thái cực không tệ, còn là tỷ đệ với Lãnh Sương, hai người ở bên cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, đi theo bên cạnh con cha yên tâm hơn.”