“Huống chi, lúc trước phái người đến cầu hôn lại là thái tử điện hạ của Thanh Đằng quốc, đó là quốc chủ tương lai của Thanh Đằng quốc, mặc dù chỉ là trắc phi nhưng cũng là vinh dự cao nhất rồi.”
“Vinh dự cái chết tiệt gì? Ngọc quý trên tay Phượng Tiêu ta lại làm trắc phi cho kẻ khác? Còn là vinh dự cao nhất? Nếu đã là chuyện tốt thì sao ngươi không để con gái ngươi đi đi?”
Phượng Tiêu giận dữ, vừa mở miệng liền trực tiếp to tiếng, bởi vì Tướng gia đang đứng ở trước mặt , cả gương mặt đều bị dính nước bọt, khiến sắc mặt của Tướng gia cũng trở nên lúc xanh lúc đỏ.
Tướng gia lau mặt một cái, mắng thầm: Tên Phượng Tiêu này chính là một người lỗ mãng từ đầu đến đuôi!
Trong bụng thầm giận, nhưng cũng nhớ kỹ nhiệm vụ của chuyến đi này. Vì vậy nghiêm nghị nói: “Chuyện hôn sự này không đơn thuần là chuyện của riêng Phượng gia nhà ngươi, mà nó liên quan đến quan hệ hai nước, ngươi nên biết rằng Thanh Đằng quốc là nước lớn cấp sáu. Mười Diệu Nhật quốc cũng không sánh được với binh lực và thực lực bên đó, nếu như chuyện hôn sự này có sơ sót gì, ngươi cũng biết Diệu Nhật quốc chúng ta lúc nào cũng có khả năng rơi vào tình thế vạn kiếp bất phục?”
“Nhưng cũng không có lý do gì mà lấy con gái ta đi làm trắc phi cho người khác! Huống hồ, lão tử đã sớm hứa, nó có thể làm chủ hôn sự của nó, không ai được can thiệp vào!”
Tướng gia đều đã nói hết những lời hay rồi, nhưng nói với Phượng Tiêu giống như đàn gảy tai trâu vậy , không quan tâm ông nữa: “Nếu như con gái ngươi không có ở nhà, vậy thì ngươi tiếp chỉ cũng giống nhau thôi.”
Vừa nói vừa mở thánh chỉ đang muốn đọc, ai ngờ hành động của hắn lại chọc giận đến Phượng Tiêu, ông không nói gì đã tiến lên một tay cầm lấy cổ áo của hắn nhấc lên.
“Phượng Tiêu! Ngươi làm cái gì vậy? Mau buông ta xuống!”
Thực lực của hắn không bằng Phượng Tiêu, bây giờ lại bị bất ngờ nắm lấy cổ áo nhấc cả người lên, cổ bị áo siết chặt, có chút không thở nổi, sắc mặt cũng đỏ lên, quơ hai tay loạn xạ.
“Lão tử đã nói rồi, thánh chỉ này không tiếp, ngươi còn dám tuyên chỉ sao?”
Phượng Tiêu tức giận đùng đùng mắng, xách cổ áo của hắn mang ra ngoài, ném hắn ra ngoài cửa lớn Phượng phủ: “Cút! Còn dám tới ta chặt hai chân của ngươi!”
Vừa dứt tiếng, cửa lớn Phượng phủ ầm một cái đóng lại, chỉ còn lại một đám tùy tùng bị đuổi ra ngơ ngác nhìn nhau.
“Phượng Tiêu! Ngươi… cái đồ lỗ mãng nhà ngươi! Ta nhất định phải đến trước mặt quốc chủ vạch tội ngươi!”
Cả người Tướng gia ngồi dưới đất, áo bào bị kéo nhăn nhúm vô cùng chật vật, nhìn thấy cửa lớn Phượng phủ đóng sầm lại, tức giận quá độ lớn tiếng mắng chửi. Sau khi đứng lên lập tức sửa sang lại quần áo, nổi giận đùng đùng trở về hoàng cung.
Một số người âm thầm chú ý đến động tĩnh của Phượng phủ thì giật mình. Phượng Tiêu đây là muốn phản hay sao? Lại dám ném Tướng gia ra ngoài? Chẳng lẽ Phượng Tiêu muốn từ chối thánh chỉ, không làm theo thánh chỉ?
Thực ra dưới cái nhìn của bọn họ, có thể có được sự ưu ái của thái tử điện hạ Thanh Đằng quốc là một việc vô cùng tốt. Dù sao, Thanh Đằng quốc không phải là một quốc gia bình thường, cho dù là làm trắc phi, địa vị đó tuyệt đối cũng không tầm thường.
Chỉ là bọn họ không hiểu, đường đường là thái tử điện hạ Thanh Đằng quốc, muốn kiểu nữ nhân nào mà chả có chứ? Sao lại phái người đến cầu thân, lại còn chỉ đích danh là Phượng Thanh Ca?