Phượng lão thái gia cứng người, trong chớp mắt không dám nhúc nhích, tiếng của ông còn nhỏ hơn muỗi kêu gấp mấy lần, chậm rãi nói: “Chuyện này, Tố, Tố Tích này, như vầy khó coi chết được, muội mau buông tay ra, thả ta xuống.”
Ám vệ ở chỗ tối thấy cảnh đó, khóe môi giật giật, dời ánh mắt đi.
Có thể dễ nhìn không? Một ông già, bị một cô gái trông như đôi mươi ôm vào trong lòng. Hình ảnh đấy, đã nhìn thấy thì không đẹp mắt.
Cô gái kia mặc y phục xanh biếc trang nhã, hông đeo đai lưng cùng màu, tua rua tinh xảo rũ xuống bên eo, tà váy bay nhẹ trong gió, vài sợi tóc đen rũ trước ngực, dung mạo như họa, xinh đẹp đằm thắm.
Lúc này khóe môi nàng khẽ cong lên, trong con ngươi thu thủy hiện lên ý cười. Nhìn người bị nàng ôm trong ngực, giọng nói nhẹ nhàng từ tốn mang theo trêu chọc: “Như vậy khó coi hả? Sao lại thế? Muội cảm thấy rất tốt.”
Nhận thấy ông đang căng thẳng, nàng nhíu đôi chân mày thanh tú lại, trách cứ nói: “Huynh cũng thật là, giờ tuổi cũng không còn nhỏ, sao lại bắt chước một thằng nhóc trèo tường? May mà lần này được ta đỡ lấy, nếu té xuống không được đỡ, gãy xương thì xem huynh làm sao.”
Phượng lão thái gia bắt đầu xấu hổ muốn tìm một chỗ để chui xuống, lúc ông được đón lấy thì bắt đầu dùng ống tay áo che mặt không dám nhìn người. Nhưng vẫn cứ bị ôm, không giám giãy dụa, cũng không dám lộn xộn. Có trời mới biết ông sống ngần ấy năm, điều sợ nhất không phải là mất cha, cũng không phải đã qua một đời vợ, mà là người con gái cả đời không gả vì ông, lẳng lặng chờ đợi ông.
Nàng sinh ra ở Đại Yến quốc cấp ba, có gia thế làm người đời hâm mộ. Dung nhan và phẩm hạnh đều là số một, nhưng lại vì ông mà cả đời không lấy chồng, yên lặng chờ đợi, ông thấy thẹn trong lòng. Vì thế, lần này bị người của nàng bắt đến đây, dù bực bội, nhưng không có cách nào để trút giận lên người nàng. Huống hồ, đại ca của nàng và ông là huynh đệ kết nghĩa. Điều này thật sự, thật sự làm ông đau đầu.
Ngươi nói xem, ông đã là một lão già, tuy nàng nhỏ hơn ông mười tuổi, nhưng vì nàng ăn Trúc Nhan đan giữ được dung mạo tuổi xuân thì, mặt mũi chưa bao giờ già, vẫn như những cô gái tuổi hai mươi. Lão già này như hắn, sao dám mơ tưởng?
Chỉ nghĩ thôi, ông cũng đã muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Thấy ông xấu hổ dùng tay che mặt, Lâm Tố Tích mím môi cười, lúc này mới đặt ông xuống. Ai ngời vừa đặt chân xuống đất thì ông đã chạy vội về phòng như một làn khói. Thấy thế, nàng trừng mắt mắng yêu.
“Phượng Tam Nguyên! Huynh nghĩ rằng huynh trốn được sao? Trốn trốn trốn! Đã bao nhiêu năm rồi huynh còn muốn trốn sao? Có tin tối nay muội quất huynh luôn không!”
Nghe xong lời này, Phượng lão thái gia đi đến bậc thang té “huỵch” một tiếng xuống đất, dùng đầu tông cửa lăn thẳng ra ngoài. Ông quay đầu đưa mắt nhìn đôi mắt đep e thẹn đầy tức giận của mỹ nhân, sắc mặt trắng bệch, “rầm” một phát đóng chặt cửa phòng lại, rồi lại nghe thấy tiếng “rầm rầm rầm” truyền ra, hình như là đang lấy đồ chặn cử sổ lại.
Nhóm ám vệ phụ trách ở một nơi bí mật gần đó bị câu nói hung hãn này làm cho kinh ngạc, ngay cả cằm cũng rớt xuống. Bọn họ nuốt một ngụm nước bọt, nhìn mỹ nhân dịu dàng thanh lịch, nếu không phải tự tai nghe được, thì thật không thể tin lời nói hung hãn như vậy lại truyền ra từ miệng của nàng.
Còn Lâm Tố Tích thấy ông bị dọa sắc mặc trắng bệch, “rầm” một tiếng đóng của phòng, chặn của sổ thì vô cùng ngac nhiên...