"Chủ tử."
"Tiến vào." Giọng nói trầm thấp mang theo từ tính truyền ra từ bên trong.
Ảnh Nhất sau khi nghe được thì đi vào, nhìn thấy chủ tử đang ngồi ở bên cạnh bàn, liền tiến lên hỏi: "Chủ tử, thuộc hạ đã mang người lại đây, hiện tại muốn các nàng tiến vào hay không?"
"Để các nàng vào đi!"
"Vâng!" Giọng nói của Ảnh Nhất mang theo vài phần hưng phấn, lập tức đi ra bên ngoài và mang theo người tiến vào.
Diêm Chủ có chút quái dị nhìn hắn, thật sự không biết rốt cuộc hắn đang hưng phấn cái gì.
Hắn càng không biết chính là, vật nhỏ nào đó không an phận đang bò lên trên nóc nhà từ phía trên cây, lặng lẽ bò về phía nóc nhà của nhà chính.
Bởi vì sân chủ viện của Diêm Chủ ngoại trừ hai gã hộ vệ thủ viện ra, trong chỗ tối cũng không có ai thủ, bởi vậy, cũng không ai phát hiện ra thân ảnh màu đỏ ở trên nóc nhà.
Sau khi Ảnh Nhất mang hai nữ tử tiến vào thì lập tức lui ra bên ngoài, nhân tiện đóng cửa phòng lại, mở miệng tươi cười và canh giữ ở bên ngoài viện.
Trong phòng, Diêm Chủ nhìn hai nữ tử dung nhan tuyệt mỹ, trong đầu lại nghĩ đến nha đầu dung nhan bị hủy kia, ánh mắt hơi lóe, có chút thất thần.
"Chủ tử, nô tỳ sẽ lau khô tóc cho chủ tử!" Một nữ tử trong đó nhẹ giọng nói, nhìn nam tử tuấn mỹ như thiên thần, trong mắt toàn là si mê vui mừng.
Diêm Chủ hoàn hồn, khi nhìn thấy nàng kia ăn mặc một thân váy áo màu đỏ, lông mày xoắn lại, không vui nói: "Ai cho phép ngươi mặc hồng y?"
Trên người hắn tự nhiên phóng thích ra uy áp và khí thế của thượng vị giả, hai nữ tử cả kinh mềm nhũn quỳ hai chân xuống.
"Chủ tử thứ... thứ tội."
Mà lúc này, Phượng Cửu đã đi đến trên nóc nhà và bình ổn hơi thở, lặng lẽ vạch ra một mảnh mái ngói và nhìn vào bên trong, liền thấy hai nữ tử kia đang run rẩy quỳ gối trước mặt Diêm Chủ.Trong lòng nàng thầm nghĩ: Thật là không biết thương hương tiếc ngọc.
"Đứng lên, lau khô tóc." Hắn trầm mặt xuống, cố gắng thu hồi uy áp toàn thân.
"Vâng vâng." Nữ tử mặc đồ màu đỏ vội vàng đáp lời, đi đến chỗ bình phong , cầm lấy khăn lông tiến đến, thật cẩn thận giúp hắn lau khô bọt nước trên ngọn tóc.
Diêm Chủ nhìn chằm chằm nữ tử kiều mỹ hơi rũ đầu xuống đang đứng trước mặt, lông mày đan lại với nhau, nói: "Ngươi, lại đây."
"Vâng."
Nữ tử kia lên tiếng, ngẩng đầu e lệ ngượng ngùng liếc mắt nhìn Diêm Chủ một cái, gót sen nhẹ nhàng đi đến trước mặt hắn.
Diêm Chủ nhìn chằm chằm eo nhỏ trước mắt, nâng tay lên ôm, nhưng một khi tay vừa chạm, liền cảm giác không đúng, rõ ràng đều là nữ tử như nhau, vòng eo giống như nhau, vì sao khi hắn ôm vào thì cảm giác liền không giống nhau?
Nữ tử kia khi nhìn thấy Diêm Chủ ôm eo nàng thì khẩn trương lên, nhất thời vui sướng trong lòng, cả người lập tức dựa sát vào hắn, mềm mại gọi một tiếng: "Chủ tử......"
Giọng nói vừa vang lên, cả người đã bị hất ra ngoài, chật vật té ngã trên mặt đất.
"A!" Nàng kia kinh hô, hai mắt tràn đầy nước mắt vì bị ngã trên mặt đất, một bộ dáng yêu kiều điềm đạm khiếp sợ nhìn nam nhân đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Ảnh Nhất nghe thấy tiếng kinh hô trong phòng lập tức vội vàng đẩy cửa chạy vào: "Xảy ra chuyện gì?"
Tuy nhiên, khi nhìn thấy một màn trong phòng, cũng có chút há hốc mồm.
"Ai cho phép ngươi dựa vào trên người bổn quân?"
Diêm Chủ đứng lên, cả người tràn ngập uy áp và hơi thở lạnh lẽo, thật là nhiếp người, hai nữ tử trong phòng cả kinh run rẩy quỳ xuống, không dám ngẩng đầu.
Bất chợt, nóc nhà truyền đến một âm thanh rất nhỏ, ánh mắt Diêm Chủ lạnh lùng, trầm giọng thét: "Người nào!" Bàn tay ngưng tụ một luồng chưởng phong đánh tới nóc nhà.
"A!"
Phượng Cửu kinh hô, cả người ngã xuống mà không hề báo trước.