Nếu thật sự không biết sống chết đi vào Cửu Phục Lâm, hắn cũng sẽ không xen vào việc của người khác ,đi cứu hắn ta.
Thấy đại thúc phía trước không để ý tới nàng, Phượng Cửu cũng không nói gì nữa, chỉ chạy chậm theo ở phía sau. Tuy nhiên, chỉ cần cẩn thận đánh giá, liền sẽ phát hiện bước chân của nàng rất quỷ dị, tốc độ căn bản không chậm hơn so với Lăng Mặc Hàn phía trước.
Hai người một trước một sau , Lăng Mặc Hàn phía trước không dừng lại nghỉ ngơi, Phượng Cửu phía sau cũng không dừng lại . Bởi vì thời gian cấp bách, nàng cần phải nhanh chóng đến Cửu Phục Lâm tìm thảo dược có thể giải trừ chi độc trong cơ thể nàng, nếu không cái mạng nhỏ này thật đúng là phải kết thúc
Nhưng rốt cuộc thân thể này trước đây là thiên kim tiểu thư, lại chạy cả một ngày một đêm , không ăn uống gì, cơ thể đã đến cực hạn . Hai chân nặng nề đau nhức, bước chân cũng dần dần chậm lại, khoảng cách cùng Lăng Mặc Hàn cũng càng ngày càng xa.
Cũng may, rốt cuộc sáng sớm hôm sau đã tới chỗ cửa núi Cửu Phục Lâm, bất quá lúc này, nàng đã nhìn không thấy thân ảnh của đại thúc kia.
“Hô! Mệt chết ta.” Cả người nàng hướng trên mặt đất ngồi xuống, thở dốc như trâu, mồ hôi như mưa rơi xuống, hơn nữa bụng lại đói, lúc này đầu đều có chút nặng nề, còn có một ít buồn nôn.
Từ hôm qua đến giờ, nàng cũng chỉ ăn quả táo thuận tay lấy của người bán hàng rong, đến bây giờ sớm đã không biết chui đi đâu, bây giờ đói đến bụng dán vào lưng, chỉ nghĩ nếu có cái chân gà gì đó để gặm thì thật là tốt.
Nghỉ ngơi một hồi, nàng lau lau mồ hôi đứng lên, chăm chú nhìn Cửu Phục Lâm phía trước, lộ ra vẻ mặt chờ mong tươi cười: “Hắc hắc, Cửu Phục Lâm này hẳn là sẽ có món ngon......” Nghĩ vậy, lại nuốt một ngụm nước miếng, lập tức nhanh chóng cất bước hướng bên trong đi đến.
Rừng rậm tươi tốt cỏ dại mọc um tùm, thái dương trên đỉnh đầu cũng bị những tán cây dày kia che khuất một nửa, mơ hồ chỉ có một chút ánh mặt trời chiếu nghiêng rơi vào trong, không khí ẩm ướt mùi bùn đất cùng với hương cỏ xanh nhè nhẹ thanh thoát xông vào trong mũi.
Phượng Cửu trong tay cầm một đoạn nhánh cây bẻ gãy trái phải vẫy vẫy quét quét, đẩy ra những cỏ dại chặn đường phía trước, cũng có thể đuổi đi những rắn độc không nhìn thấy ẩn giấu bên dưới.
Nàng đi chầm chậm, đôi mắt càng cẩn thận tìm kiếm một ít thảo dược có có thể bị giấu dưới cỏ .
Độc trên người nàng sớm đã kiểm tra qua, đối với người khác muốn kiểm tra có lẽ là việc khó, nhưng đối với người tinh thông y độc như nàng mà nói thì lại không khó, đương nhiên, tiền đề là có thể tìm được thảo dược cần thiết, nếu không nàng chính là y tiên, cũng bó tay vô pháp loại bỏ độc tố trong người.
Có lẽ đây là bên ngoài, thảo dược tuy là có, bất quá đều là một ít loại thường thấy, đến nỗi nàng tưởng tượng nó là món ăn hooang dã, vậy càng không cần phải nói, đi gần nửa canh giờ rồi cũng không thấy thứ gì thể ăn được, chỉ gặp được mấy chú thằn lằn trên những nhánh cây.
Bụng thật sự là đói đến khó chịu, lại thấy trong bụi cỏ có cỏ Tam Diệp Toan ( cỏ ba lá ), liền hái một nắm to trong tay vừa đi vừa ăn, Tam Diêp Toan Thảo tuy hơi chua, nhưng hương hoa nhàn nhạt thơm mát, bất quá cũng tốt hơn để bụng không.
“Di? Nơi này cư nhiên có cây Phục Địa Mai?” Nàng kinh hỉ chạy qua, thấy cây thảo dược kia sinh trưởng ngay dưới gốc cây cổ thụ, đúng là loại thảo dược duy nhất nàng cần để giải độc.
Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa, nàng vừa chạy thoát gã đàn ông đáng chết, thì lại đụng trúng một kẻ vô lại hơn!