Mà lúc này, trong lòng Diêm Chủ khẽ nhúc nhích, hắn nhìn thấy gương mặt được bôi thuốc mỡ xanh đen, cùng với đôi mắt linh động giảo hoạt kia, trong lòng bừng tỉnh.
Thì ra là nàng!
Chính là tiểu nha đầu trong Cửu Phục Lâm, là tiểu nha đầu ôm đùi hắn kêu tỷ phu rồi lại kêu đại thúc......
Hơn nữa, lần đó hắn bị hàn độc phát tác , bị người đuổi giết, cũng là nàng đã cứu hắn.
Nghĩ vậy, trong mắt hắn xẹt qua một tia phức tạp, không nghĩ tới vòng đi vòng lại lại đụng phải nàng, mà nàng lại còn lừa gạtnữ giả nam trang. Nếu không phải hắn nhìn thấy khuôn mặt xanh đen trát khắp mặt cùng với cặp mắt kia, hắn thật đúng là không thể nào mà nhận ra nàng.
Bị ánh mắt hắn nhìn xem khiến cả người không được tự nhiên, Phượng Cửu nhíu nhíu mày, nói: "Ta nói này Diêm Chủ, đêm đã khuya, ngươi không quay về ngủ? Sao ở chỗ này nhìn chằm chằm ta?"
Ánh mắt thâm thuý của Diêm Chủ xẹt nhanh qua ngực nàng được che phủ bởi áo trong, nhìn thấy bằng phẳng, không hề có chút phập phồng. Nhưng ở trong đầu, lại mạc danh nghĩ đến một ngày ở trong Cửu Phục Lâm vì không cẩn thận mà đụng tới cảm xúc mềm mại, trong lúc nhất thời, lỗ tai hơi phiếm hồng, xoay người lập tức đi nhanh ra ngoài.
"Không thể hiểu được."
Phượng Cửu thấy hắn cũng không nói một tiếng mà đã rời đi, chỉ cảm thấy tính tình Diêm Chủ này quả thực quá cổ quái, nàng bước tới, khoá cửa lại , quay lại trước gương lau đi một tầng thuốc mỡ, rồi sau đó cứ phủ lên mặt một tầng thuốc mỡ như vậy rồi đi ngủ.
Ngày hôm sau, khi Phượng Cửu đi vào dược lâu với một khuôn mặt bôi đầy thuốc mỡ, lão Lâm nhìn thấy thì không khỏi ngạc nhiên đi lên đón: "Quỷ Quỷ, trên mặt ngươi là cái gì vậy? Vì sao không rửa mặt mà đã ra cửa vậy?"
"Là thuốc mỡ, không thể rửa." Nàng mở miệng cười, nói: "Lão Lâm, ta muốn đi lầu bốn chọn dược, ngươi muốn đi cùng ta hay không?""Lại chọn dược? Ngày hôm qua ngươi đã lấy đi những cái đó......"
"Ngày hôm qua những cái đó điều chế thất bại, à, ngươi xem, vì không muốn lãng phí, ta đều đã trát ở trên mặt ta." Nàng chỉ chỉ thuốc mỡ trên mặt mặt mình và cười híp một đôi mắt nói.
"Cái này......" Lâm lão không nói nên lời, thật sự không biết nên nói như thế nào với hắn mới được.
Nghĩ đến thái độ của Diêm Chủ đối hắn, cùng với giao đãi của Diêm Chủ, không khỏi than một tiếng, nói: "Ngươi muốn đi lấy dược thì tự mình đi lấy, quay về thì qua chỗ ta ghi lại một chút là được, ta còn có việc bận rộn, sẽ không đi lên cùng ngươi."
Ánh mắt Phượng Cửu sáng lên: "Lão Lâm, nhìn không ra ngươi lại tín nhiệm ta như vậy, ngươi không sợ ta sẽ lãng phí tất cả những dược liệu ngàn vàng khó cầu đó sao?"
Trong lòng lão Lâm thầm nghĩ: Không phải ta tín nhiệm ngươi, mà là Diêm Chủ đã giao đãi tuỳ ý ngươi lấy, cũng chỉ có Diêm Chủ mới khiến ngươi có thể lãng phí như vậy.
Ánh mắt dừng ở trên mặt hắn, nghĩ đến ngày hôm qua lấy những linh dược trân quý đó hoàn toàn biến thành thuốc mỡ trên mặt , lập tức cảm thấy đã thịt đau một trận: "Thật là phung phí! Thật là lãng phí......" Lắc đầu, đi làm chính sự của mình.
Vì thế, Phượng Cửu lại đi lên lầu, cầm về không ít linh dược, nhốt tại trong phòng và không ngừng chuyển động, cho đến khi chạng vạng, Hôi Lang mang sắc mặt khó coi tìm tới cửa.
Trong lúc đó, phía chủ viện bên kia, trong tay Diêm Chủ đang bưng một ly trà, vẫn luôn duy trì động tác này không thay đổi, cũng không biết đang nghĩ đến điều gì, khi thì nhíu mày, khi thì khoé môi lại gợi lên một ý cười nhẹ rất khó phát hiện. Bộ dáng quỷ dị kia, khiến hắc y nhân đang hầu hạ một bên nhìn thấy, cảm thấy trở nên căng thẳng sợ hãi.
Nhấp một ngụm trà, mới phát giác ra trà đã lạnh, hắn buông chén trà trong tay, hỏi: "Ảnh Nhất, Hôi Lang đã đi đâu?"
"Bẩm chủ tử, Hôi Lang đã đi tìm Quỷ Y xem bệnh......"
Giọng nói còn chưa rơi xuống, đã thấy chủ tử vốn đang ngồi chuẩn bị châm trà, sắc mặt biến đổi, mang mặt nạ lên thì lao ra bên ngoài như gió xoáy trong sự kinh ngạc của Ảnh Nhất.