Hôm nay, Phượng gia đã là vương triều Phượng Hoàng, lại có cường giả bảo vệ, đương nhiên không thể so với bình thường. Dù người trong thành có thấy phi thuyền bay ra từ hoàng cung, thì cũng chỉ kinh ngạc chứ không nói một lời.
Còn trên phi thuyền, tiểu Thôn Vân và Lão Bạch nằm ở bên ngoài, thi thoảng ghé đầu ra ngoài phi thuyền nhìn mây trời ngay trước mắt.
Còn trên mặt Lãnh Hoa vẫn nở nụ cười vui vẻ, như một đứa nhóc theo người lớn ra ngoài du ngoạn mà vui mừng vậy. Trừ lúc đầu lo sợ khi ngồi trong phi thuyền nhìn xuống thấy trời cao, thì cũng đã từ từ thích nghi, trên mặt chỉ còn lại vui vẻ.
Khác với những người đang ngồi, hắn làm quen trong ngoài của phi thuyền trước, tiện thể chuẩn bị nước trà và điểm tâm cho bọn họ, để mọi người có thể uống chút trà, ăn chút điểm tâm tán gẫu, thả lỏng tinh thần trên phi thuyền.
Diêm chủ ngồi ở bên ngoài nhìn chiếc phi thuyền đang bay về phía trước, nhìn thấy một đôi mắt xinh đẹp giảo hoạt trên phi thuyền đang nhìn chằm chằm hắn, Phượng Cửu mỉm cười nhẹ nhàng, nâng chén nước trà Lãnh Hoa vừa pha xong khẽ nhấp một ngụm.
“Nói đi! Lại có chủ ý quỉ quái gì nữa?”
“Hì hì.” Phượng Cửu ngượng ngùng cười, đôi mắt long lanh nhìn hắn: “Đại thúc, dựa vào thân phận và địa vị của người, chắc là vào được một nước cấp ba nhỉ?”
Quốc gia càng mạnh, muốn vào thì càng cần chứng minh thân phận. Một miếng ngọc bội thông hành cũng không dễ có.
“Muốn vào quốc gia cấp ba? Vào quốc gia nào? Lý do là gì?” Hắn không trực tiếp đồng ý với nàng, mà lại dò hỏi.Nghe vậy, Phượng Cửu ngồi ngay ngắn, thu lại ý cười dịu dàng trên mặt, nói: “Ta có manh mối, gia gia ta ắt hẳn đang ở nước cấp ba Đại Yến quốc. Lần này ra ngoài, ta không muốn vào rừng sâu núi thắm gì đó, ta chỉ muốn đến Đại Yến quốc hỏi thăm chút tin tức.”
Lăng Mặc Hàn đưa mắt nhìn nàng nói: “Ngươi không phải là dược tễ sư hả? Sao không đến Công hội Dược Tễ thi lấy một huy chương Dược Thánh? Với thiên phú điều chế thuốc của ngươi, chắc cũng đạt được cấp bậc Dược Thánh. Có thân phận này, đừng nói là quốc gia cấp ba, ngay quốc gia cấp một, hai cũng có thể tự do ra vào.”
Nàng hơi nhíu mày, nói: “Nhưng ta xem qua tư liệu rồi, khảo hạch cấp bậc Dược Thánh cũng chỉ có Công hội Dược Tễ của các nước cấp ba mới có khả năng kiểm tra đánh giá, các quốc gia dưới cấp ba cùng lắm cũng chỉ đến Dược Tông.”
“Không phải muốn tới Đại Yến sao? Đến lúc đó, ngươi tìm một cơ hội, lấy huy chương khảo hạch Dược Thánh về trước.” Trong lòng âm thầm tính toán, chỉ riêng thân phận công chúa vương triều Phượng Hoàng thì vẫn chưa lọt vào mắt những người đó. Nhưng nếu nàng có thể lấy được huy chương chứng minh thực lực kinh người của dược tễ sư hoặc luyện đan sư thì sẽ khác.
Mà Phượng Cửu không biết suy nghĩ của hắn thì lại tính toán trong lòng, mẹ ruột của nàng đang ở Kỳ Thiên quốc cấp một, nàng đang nghĩ xem làm thế nào có thể đi đến đó. Nếu huy chương Dược Thánh là một thứ chứng minh thân phận để thông hành vào các nước, vậy nàng làm thế nào cũng phải lấy được!
Phi thuyền ổn định xuyên qua những đám mây, mang theo tâm tư và chờ mong cũa người ngồi trên thuyền hướng về Đại Yến quốc...
Mà lúc này, trọng một gia tộc ở Đại Yến quốc, Phượng lão thái gia vẻ mặt sáng láng treo bên hông hồ lô rượu Phượng Cửu tặng, lặng lẽ chạy ra sau bức tường, ló đầu dò xét hai bên, sau khi thấy không có ai thì định trèo tường lén trốn đi.
“Đang muốn đi đâu vây?”
Một giọng nữ êm ái truyền đến, ông cả kinh trượt chân, từ trên tường té thẳng xuống dưới.