Vội vàng ra bên ngoài chỉ thị quản gia đến hậu viện gọi nữ nhi
Cùng lúc đó, trong sân Phượng Thanh Ca, một nam tử trung niên lẳng lặng không tiếng động xuất hiện ở bên ngoài phòng, nói với người trong phòng một tiếng: "Chủ tử."
Trong phòng, khi Phượng Thanh Ca nghe thấy giọng nói bên ngoài thì có chút kinh ngạc, lập tức nói ngay: "Tiến vào."
Nam tử trung niên lắc mình vào phòng, thấy nàng đang ngồi ở bên cạnh bàn, liền tiến lên thấp giọng nói: "Đã tìm thấy Phượng lão thái gia, chỉ là bỗng nhiên nổi giận đùng đùng nói muốn gặp chủ tử. Hiện tại, quản gia đang đi về hướng bên này, thuộc hạ nhìn thấy sự tình có chút không bình thường, cố ý qua đây bẩm báo."
Nghe vậy, ánh mắt nàng hơi trầm xuống, trầm tư một hồi, nói: "Đã biết, ngươi đi ra ngoài trước, đừng để người khác phát hiện."
"Vâng." Nam tử trung niên đáp lời, lúc này mới lắc mình rời đi.
Nàng ngồi ở trong phòng tĩnh tọa , suy nghĩ. Một lát sau, đã nghe thấy giọng nói của quản gia truyền đến từ bên ngoài.
"Tiểu thư, lão gia thỉnh ngươi đi đến đại sảnh."
Trong phòng, nàng đứng dậy mở cửa phòng đi ra, nhìn thấy quản gia trong viện, đến gặp hỏi: "Thành bá, đã tìm được gia gia rồi sao?"
"Đã tìm thấy lão thái gia rồi, tiểu thư không cần lo lắng." Quản gia mỉm cười, nói: "Lão thái gia và lão gia cũng đều đang chờ tiểu thư ở phía trước, tiểu thư mau đi qua đi!"
"Được." Nàng gật đầu, lúc này mới đi về viện phía trước.
Trong sảnh ngoài.
Phượng Tiêu tiếp nhận trà do thị nữ đưa đến, đặt lên tay phụ thân hắn, nói: "Cha, người chậm chậm uống ngụm trà trước."
Phượng lão gia tử không mở miệng, nhưng ánh mắt chăm chú nhìn vào ngưỡng cửa, tựa hồ đang chờ Phượng Thanh Ca đi vào.Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Phượng Tiêu nghi hoặc trong lòng, cũng có chút bất an, nhưng không hỏi thành lời. Dường như phụ thân cũng không muốn nói ra, hơn nữa, việc này tựa hồ có quan hệ cùng với Thanh Ca?
Đúng lúc trong lòng hắn còn đang thấp thỏm, không khí trong sảnh càng thêm trầm thấp hết sức áp lực, rốt cuộc nghe thấy giọng nói của quản gia truyền đến từ bên ngoài.
"Lão thái gia, lão gia, tiểu thư tới."
Nghe vậy, Phượng Tiêu đang muốn đứng dậy ra ngoài nhắc nhở nàng ta một chút, ai ngờ vừa mới nhấc mông khỏi ghế, đã nghe thấy một tiếng quát chói tai cùng với âm thanh đập bàn truyền đến.
"Ngồi xuống!"
Phượng Tiêu lập tức sợ hãi tới mức hai chân run lên, trong lòng nhảy dựng ngã ngồi trở về. Thẳng thắn cùng uy nghiêm ngồi đó làm hắn hơi thấp thỏm nhìn phụ thân mình nổi cơn thịnh nộ, nhưng không ngờ gặp phải ánh mắt đầy lửa giận uy nghiêm.
Đành phải kéo ra một nụ cười, ngượng ngùng nói: "Cha, ngài đừng tính khí lớn như vậy, nếu không lát nữa sẽ làm Thanh Ca sợ hãi."
Đối với sự uy nghiêm của lão phụ thân, nó đã thâm nhập cốt tủy hắn, cơ hồ chỉ cần lão phụ thân quát một tiếng chói tai, hay là một cái ánh mắt, cũng có thể khiến hắn đường đường là một Đại tướng quân uy vũ cũng biến thành con rùa, à, không, là lập tức hoảng sợ.
Uy vũ khí phách của hắn chỉ là vẻ bề ngoài, đối với người trong nhà, hoàn toàn không tìm ra được một chút khí thế uy vũ.
Phượng lão gia tử không nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt sắc bén đầy cơ trí, dừng lại ở trên thân ảnh đang đi từ bên ngoài vào tới. Khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc, ánh mắt lão hơi co lại.
Thật sự đúng là có hai cháu gái.
Dung nhan của một người đã bị hủy, dung nhan của một người khác lại hoàn hảo như lúc ban đầu.
Lão nhíu mắt lại, tinh tế đánh giá từ đầu tới đuôi.
Ngay khi cất bước đi vào, Phượng Thanh Ca lập tức cảm giác được, ánh mắt sắc bén của Phượng lão gia tử mang theo dò xét kỹ lưỡng đang dừng ở trên người nàng. Trong lòng nàng không khỏi nhấc lên, âm thầm kỳ quái: Vì sao phải nhìn nàng như vậy? Chẳng lẽ lão đã nhìn ra nàng có chỗ nào không giống với Phượng Thanh Ca hay sao?