Bởi vì gương mặt đó, vẻ mặt giống đến mấy phần với lão quái Nguyên Anh, chỉ khác nhau ở chỗ, trên mặt của lão quái Nguyên Anh đã đầy nếp nhăn hiện ra hết vẻ lão thái, mà vật hình tròn kia nở ra giống như một người mới sinh vậy, có chân có tay đầy đủ một phiên bản thu nhỏ của lão quái Nguyên Anh, chỉ có điều thân thể kia lớn hơi một chút so với quả đấm, cả người trần truồng được linh khí bảo vệ, lúc này cả tay chân đều đang cử động nhào về phía trước, muốn thoát ra ngoài.
“Đó là Nguyên Anh!”
Có người kêu lớn một tiếng. Lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy vật như vậy, dù sao ở tiểu quốc cấp chín này, tu sĩ Kim Đan kỳ đã hiếm thấy, chớ nói chi là là tu sĩ Nguyên Anh, từng nghe nói qua vùng đan điền của tu sĩ Nguyên Anh ngưng thành Linh Anh, không ngờ có một ngày bọn họ cũng có thể nhìn thấy.
Lúc Nguyên Anh bay ra, thân thể của lão quái Nguyên Anh cũng đoạn khí ngã xuống, cảnh này khiến cho sắc mặt của Nhiếp Đằng đứng ở bên cạnh trắng bệch, đối mắt hắn nhìn chằm chằm vào hắc y nam tử, hơn nữa cả người không có cách nào nhúc nhích được.
Thực lực mạnh yếu khác biệt quá lớn, ở nơi này trước mặt hắn, hắn ta thậm chí ngay cả cơ hội xuất thủ cũng không có, thậm chí hắn chỉ cần phóng ra uy áp trên người, cũng có thể chấn động đến hắn ta.
Hắn ta cũng đã như vậy rồi, chớ nói chi là những người khác. Vài tên tu sĩ Kim Đan kỳ vốn dĩ còn gắng gượng khi nhìn thấy cảnh đó, đột nhiên mọi người sợ hãi lui lại, rồi lại cố kỵ Nhiếp Đằng vẫn còn ở chỗ này mà không chạy trốn, nếu không bọn họ đã sớm chạy trốn rồi.
Diêm chủ liếc mắt nhìn Nguyên Anh hoảng sợ chạy trốn, phất ống tay áo, hừ lạnh một tiếng, ngay lúc sắp đánh ra một luồng khí chém giết Nguyên Anh, thì thấy một bóng dáng tuyết trắng phát ra một tiếng gào thét, bỗng nhiên bay ra, ở bên kia Nguyên Anh sợ hãi giữa tiếng kêu gào thê thảm đã bị cắn một ngụm rồi nuốt vào trong bụng.
Mọi người ngạc nhiên nhìn cảnh đó, vốn tưởng rằng Nguyên Anh sẽ chạy trốn hoặc là sẽ bị nam nhân áo đen kia đánh chết, nhưng... Ai sẽ nghĩ tới, lại bị một tiểu sủng vật toàn thân tuyết trắng như trái cầu nuốt xuống?
Có lẽ là cảnh này quá mức không thể tưởng tượng nổi, mọi người đều mở to đôi mắt nhìn, thật lâu cũng không thể hoàn hồn, mãi đến khi nhìn thấy tiểu sủng vật kia nhào vào Nguyên Anh ở giữa không trung rồi nuốt xuống sau đó rơi xuống đất ợ một cái, cả người run lên, với đôi mắt thường có thể nhìn thấy được tốc độ biến lớn của nó.
Một vòng... Hai vòng... Ba vòng...
Vốn dĩ tiểu sủng vật giống như trái cầu, có điều trong vòng mấy lần hít thở lại biến thành một hung thú còn lớn hơn so với sư tử, lúc này bộ lông tuyết trắng cũng dài ra , rũ xuống bên người của nó, rồi lại có chút bù xù, khiến cả người của nó trông càng thêm khổng lồ, mà thú vân trên trán của nó sáng lên, nhưng lại rất dễ khiến cho người khác chú ý...
“Rống!”
Thôn Vân thú duỗi lưng, gầm nhẹ một tiếng, có loại cảm giác thỏa mãn khi đã ăn no, nó lè lưỡi liếm khóe miệng một cái, còn giơ lên móng vuốt ưu nhã lau chùi mép miệng, một đôi mắt hung dữ liếc nhìn về phía mọi người xung quanh, lúc nhìn về phía Diêm chủ, mang theo vài phần né tránh sợ hãi, gào nhẹ một tiếng, quẩy đuôi, nó ngẩng đầu lên chậm rãi đi trở về phía sau Phượng Cửu, nó lười biếng quỳ rạp trên mặt đất.
Theo nó nằm xuống, trên trán của nó xẹt qua một tia sáng, lập tức cơ thể khổng lồ thu nhỏ lại, trở thành một tiểu sủng vật màu trắng ngốc manh dễ thương, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ hung dữ khiến người khác sợ hãi vào lúc nãy.