Sau khi Lãnh Sương đáp lại, cũng không đuổi theo, mà thu dọn đồ vật trong đan viện này một chút, rồi mới xoay người rời đi.
Phượng Cửu trở lại trong sân rồi đi tắm rửa, sau đó lắc mình đi vào nhẫn không gian.
Huyền khí của nàng chỉ đạt tới cấp bậc võ sư , nàng định trong vòng nửa tháng này tăng tu vi đến đại võ sư huyền cực cảnh đỉnh, ở trong nhẫn không gian có linh lực nồng đậm trợ giúp nàng tu luyện, còn có dược tề có thể giúp thực lực của nàng tăng lên.
Huống chi ở bên ngoài ba ngày tương đương với một ngày trong không gian, thời gian chênh lệch càng nhiều thì càng có lợi cho nàng tu luyện, vì vậy nàng rất có lòng tin có thể đột phá trong nửa tháng này, tiến vào đại võ sư huyền cực cảnh đỉnh phong.
Nhìn thấy Tiểu Phượng Hỏa đang ngủ say vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, nàng liền tìm một chỗ ngồi xuống, bắt đầu khoanh chân tu luyện...
Thời gian nhanh chóng trôi qua, khiến người ta tò mò là gần đây Phượng phủ lại không có động tĩnh gì, cũng rất hiếm gặp Phượng gia đại tiểu thư bước ra cửa, qua hỏi thăm, mới biết được vốn dĩ Phượng gia đại tiểu thư cũng không có ở trong phủ, mà Phượng lão thái gia thì đang bế quan.
Vốn tưởng rằng sự tình cứ như vậy yên ổn lắng xuống, mãi đến khi Phượng gia đại tiểu thư trở về, Phượng lão thái gia xuất quan, hoặc là Thái tử điện hạ của Thanh Đằng quốc tự mình tới đây mới có thể đánh vỡ sự yên lặng này, nhưng lại không nghĩ tới, dưới sự yên ổn này, sát khí đang bắt đầu khơi dậy...
“Lão Bạch, chúng ta lại dạo thêm một vòng rồi trở về phủ! Thừa dịp Thanh Ca không ở nhà, ta bảo người ta làm thêm món ăn cho ngươi được không?”
Trong đường núi, Phượng Tiêu mặc thường phục ngồi trên lưng lão Bạch dẫn nó đi tản bộ, đây là chuyện mà gần đây ông nhất định phải làm mỗi ngày, đó chính là giúp nữ nhi của ông huấn luyện lão Bạch thật tốt, giảm mỡ trên người nó.
“Hí!”
Vừa nghe thấy được thêm đồ ăn, lão Bạch tỏ ra vô cùng hưng phấn, đuôi ngựa vung lên, ngay cả mông ngựa cũng dao động theo, như đang nói cho ông biết, chủ ý này không tệ, nó rất thích.
“Ha ha! Được rồi, ngươi đừng lắc lung tung nữa, tránh ta bị ngã xuống.”
Phượng Tiêu cười ha ha, hai chân kẹp lấy phần bụng của lão Bạch, vỗ đầu của nó nói: “Thực ra mấy ngày nay ngươi đã cường tráng không ít, có điều cho dù là vậy cũng không thể lơ là được, nên biết rằng mọi việc đều quý ở kiên trì.”
“Xuy!”
Lão Bạch phun ra hai luồng hơi thở từ trong mũi, chậm rãi đi về phía trước.
Trong lúc đó, cây cối ở hai bên đường núi không gió mà động, lá cây tươi tốt phát ra tiếng xào xạc, khiến cho Lão Bạch vốn dĩ đi về phía trước phải dừng lại, nhìn trái phải xung quanh một lần, kêu lên một tiếng rồi quay trở về.
Phượng Tiêu cũng nhận thấy có điều không thích hợp, vốn dĩ vẻ mặt buông lỏng lúc này lại trầm xuống, ánh mắt sắc bén lướt nhìn xung quanh một vòng, trầm giọng nói: “Là bằng hữu từ đâu đến? Không ngại ra gặp một lần.”
Giọng nói của ông vừa dứt, xung quanh dừng lại, nhưng sau một khắc, một mũi tên nhọn lại được bắn ra từ trong bụi cây, kèm theo luồng sát khí sắc bén đánh về phía Phượng Tiêu đang cưỡi trên lưng lão Bạch.
“Xoẹt!”
Phượng Tiêu nhíu mày, cơ thể hơi lui về phía sau, nhanh chóng tránh né mũi tên nhọn này, nhưng mũi tên thứ hai, thứ ba lần lượt được bắn ra mang theo sát khí tàn bạo.
“Leng keng! Leng keng!”
Lúc này Phượng Tiêu lấy đại đao ra đỡ, lưỡi dao cùng mũi tên nhọn va chạm vào nhau, cảm nhận từ mũi tên nhọn này truyền đến một lực lượng mạnh mẽ khiến bàn tay ông hơi tê dại, phá hủy hết những mũi tên bay tới này, thì một mũi tên khác lại bay về phía cánh tay đanh cầm đao ...