Viện trưởng cùng viện phó nhìn nhau, phóng nhẹ bước chân hướng bên trong đi đến, rồi sau đó Mạch Trần cũng theo vào, Quan Tập Lẫm cùng Nhiếp Đằng, Diệp Tinh cùng theo vào.
Một hồi không cần thiết, toàn bộ mọi người vây quanh mép giường, mà Phượng Cửu trên giường đã ngủ, tuy rằng sắc mặt tái nhợt, nhưng hơi thở không có dấu hiệu hỗn loạn suy yếu, cái này ngược lại làm người yên lòng.
Nhìn nàng tính mạng không còn nguy hiểm, mọi người lại cùng kéo nhau ra ngoài.
" Không có chuyện gì là tốt, nơi này giao cho các ngươi, ta đi xem nhóm đạo sư bị thương." Viện trưởng nói, sau đó đi ra ngoài.
Nhiếp Đằng dừng lại một chút, sau đó cũng nối bước rời đi.
Quan Tập Lẫm ở lại :" Ta chờ Tiểu Cửu tỉnh, rồi mang nàng trở về động phủ."
Phó viện trưởng nhìn mấy người trong phòng, ho nhẹ một tiếng , nói :" Nói vậy, mọi người cũng rời đi đi. "
Trong viện chỉ còn lại Quan Tập Lẫm, Diệp Tinh, cùng Mạch Trần, ba người đối diện nhau không nói gì, không khí nhìn có vẻ quỷ dị.
Thật lâu sau, Diệp Tinh nhìn về phía Quan Tập Lẫm, nói :" Trên người huynh có thương tích, đề muội giúp huynh băng bó một chút ."
" Không đáng ngại, chỉ là trầy da thôi ."
Hắn liếc vài cái vết thương nhỏ trên cánh tay , cũng không để trong lòng. Đến nỗi nội thương khi bị dòng khí gây thương tích, trên đường trở về, hắn đã sớm ăn vào đan dược, đã hòa hoãn rất nhiều, cho nên hắn cũng không cảm thấy có việc gì.
Khoảng chừng đến chạng vạng, sau khi trở về giúp nhóm đạo sư bị thương băng bó, Tiêu Diệc Hàn cũng tới, thấy bạch y trích tiên ngồi không nhúc nhích trong viện, liền đem Quan Tập Lẫm kéo tới một bên, hạ giọng hỏi :" Phượng Cửu quen biết hắn ?"
" Chắc có lẽ! " Quan Tập Lẫm nói, đối với Mạch Trần, hắn cũng không hiểu biết nhiều.
" Ta nghe viện trưởng nói Phượng Cửu không còn trở ngại, nàng đến bây giờ vẫn chưa tỉnh sao? " Hắn hướng cửa phòng đóng chặt nhìn lại, dò hỏi.
" Vừa mới tỉnh không lâu, Diệp Tinh đang giúp muội ấy thay dược bên trong ."
Thấy vậy, hắn gật gật đầu, thấy nơi này không khí có chút ngưng trọng, liền nói :" Nếu không có việc gì, ta liền đi về trước, chờ nàng về động phủ, ta lại qua thăm nàng."
Quan Tập Lẫm gật đầu, nhìn hắn rời đi sau mới thu hồi ánh mắt, lại nhìn Mạch Trần ngồi một bên đọc sách, nửa ngày ( ý là rất lâu) , mới dời tầm mắt đi.
Cửa phòng mở, Diệp Tinh từ bên trong đi ra,:" Phượng Cửu nói muốn về động phủ dưỡng thương. "
Nghe vậy, Quan Tập Lẫm xoay người đi vào :" Ta mang muội ấy trở về ."
Ngồi bên bàn đá, ánh mắt Mạch Trần khẽ nhúc nhích, lại không nói chuyện, chỉ là lẳng lặng ngồi.
Không bao lâu, Quan Tập Lẫm liền cõng Phượng Cửu đi ra, đã thay xiêm y đỏ thành một bộ y phục học viện , sẵc mặt có vẻ càng tái nhợt, nhưng, nàng đã tỉnh.
" Đa tạ! "
Khi Quan Tập Lẫm cõng nàng đi qua người Mạch Trần, từ trong miệng nàng truyền ra một tiếng tạ ơn.
Diệp Tinh đỡ ở bên cạnh, cùng bọn họ rời đi.
Mà chờ đến khi bọn họ rời đi, Mạch Trần mới buông quyển sách trên tay, nhìn theo, trầm mặc thật lâu.
" Là nàng? Người ngươi muốn tìm là nàng sao ? "
Viện trưởng cũng phó viện đi đến, nhìn người đang ngồi tĩnh lặng bên cạnh bàn, mở miệng dò hỏi. Kỳ thực, trong lòng hai người đã biết, người cần tìm kia chính là Phượng Cửu .
Phóng mắt toàn bộ học viện, cũng chỉ có nàng bất phàm như thế, có thể công tử Mạch Trần không màng tất cả động sát ý, đôi tay lây dính huyết tinh.
Mạch Trần nhìn về phía hai người, thật lâu sau mới nói:" Đợi vết thương của nàng tốt hơn, ta phải trở về một chuyến."