Mặt khác, hai người Phượng Cửu cùng Quan Tập Lẫm tìm một tửu lâu, sau đó đặt một gian phòng, gọi lên hàng tá đồ ăn cùng hai bầu rượu, sau khi đóng cửa lại liền ăn.
Phượng Cửu đem khăn che mặt đặt ở một bên vừa rót rượu, vừa nói: "Ca, chúng ta trụ ở chỗ này một thời gian đi! Đợi lát nữa tìm thuê một sân thanh tĩnh, thuận tiện hơn so với ở trong khách điếm."
"Được, đợi lát nữa chúng ta sẽ đi tìm." Đối việc này, Quan Tập Lẫm hoàn toàn không phản đối.
"Tiểu Cửu, ngươi đừng uống rượu, uống chén canh hầm trước." Hắn đưa cho nàng một chén canh, lại dùng muỗng múc một khối trứng chiên thịt giúp nàng: "Nếm thử xem ngon không."
"Ngươi ăn đi! Ta tự mình lấy được."
Khi đang nói, thấy hắn không quen dùng tay trái, chiếc đũa cũng cầm không tốt, nàng vừa đem mỗi loại đồ ăn đều gắp một ít vào trong chén của hắn, vừa nói: "Chờ thêm một thời gian nữa tu vi của ta tăng lên, sau đó tìm đủ dược vật giúp ngươi chữa khỏi tay phải."
Nghe nói như thế, hắn có chút giật mình: "Còn có thể chữa khỏi sao?"
"Ân, chỉ là vật cần tìm không được tốt lắm." Nàng uống xong chén canh, lại gắp chút đồ ăn ăn: "Bất quá không thành vấn đề, ta có mười thành nắm chắc có thể khiến tay ngươi khôi phục giống như ban đầu vốn có."
Dựa vào y thuật của nàng, chỉ cần có đủ dược vật, tất nhiên là không có gì nàng không trị được.
Đừng nói chỉ là chỗ gân bả vai bị cắn đứt, ngay cả toàn bộ một cánh tay hoàn toàn rách nát, nàng cũng có thể nhặt nó trở về.
Tuy rằng hắn không hối hận vì tay bị phế, nhưng nghe nàng nói có thể trị lành, trong lòng vẫn vui sướng vạn phần: "Tiểu Cửu, nếu như tay ta còn có thể trị được, ta đây về sau sẽ nỗ lực tu luyện, bảo hộ ngươi."
"Được."
Nàng gật đầu cười. Biết thực lực của hắn không thấp, dựa vào chính hắn một người có thể đối phó với một đám sói cùng mãnh hổ, có thể nghĩ được lực lượng của hắn bạo phát khi ở trong tuyệt cảnh có bao nhiêu cường đại.
Nàng cũng tin tưởng, tương lai hắn nhất định sẽ càng thêm cường đại!
Dưới lầu, Mộ Dung Dật Hiên đang ngồi uống rượu trên bàn trong tầng đầu tiên, đôi mắt trầm tư hạ xuống.
Hắn không biết vì sao mình lại đi theo tới đây, cũng không biết vì sao mình lại nghĩ nữ tử áo đỏ kia chính là Thanh Ca? Nhưng lúc trước ở trên lầu nhìn thoáng qua, tấm lưng kia thật sự rất giống.
Nhưng hắn một đường đi theo, lúc này lại có chút không chắc chắn, bởi vì khí chất hai người không giống nhau.
Thanh Ca rất dịu dàng mềm mại, mà nữ tử áo đỏ lại quyến rũ hoang dã, một bộ hồng y mặc ở trên người nàng loá mắt như vậy, tuy rằng Thanh Ca của hắn cũng rất xuất sắc, nhưng, cũng không giống một người như thế, hơn nữa, nàng cũng không mặc hồng y.
Hắn vì sao lại hoài nghi Thanh Ca đã trở về kia là người khác giả mạo? Nhất cử nhất động, mỗi một nụ cười mỗi một cái cau mày đều rất quen thuộc, rõ ràng chính là nàng a!
Nhưng, trong lòng lại có một thanh âm nghi ngờ, khiến hắn không thể không hoài nghi.
Thật lâu sau, cửa phòng trên lầu mở ra, khi thân ảnh màu đỏ lại xuất hiện lần nữa, từng đôi ánh mắt của thực khách ở lầu trên lầu dưới đều kinh diễm theo sát nàng, khi nàng đi lại làm khăn che mặt hơi nhẹ phẩy lên, bọn họ hận không thể thổi tới một trận gió to đem khăn che mặt xốc hẳn lên.
Mộ Dung Dật Hiên ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy nữ tử áo đỏ khí chất xuất chúng , chậm rãi đi xuống dưới, mỗi một bước đi của nàng đều lộ ra thong dong cùng ưu nhã. Hồng y như lửa, giống như mặt trời rực rỡ, nhưng cố tình trên người nàng lại tản ra một cỗ hơi thở lạnh nhạt người sống chớ tới gần, giơ tay nhấc chân, hơi thở thượng vị giả tôn quý tự nhiên cứ như vậy mà phát ra.
Nhận thấy một đôi ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng, Phượng Cửu theo bản năng ngước mắt nhìn lại, bốn mắt nhìn nhau, ánh sáng léo lên nơi đáy mắt không người có thể hiểu.