“Không gấp không gấp, vốn dĩ người đến nơi này báo danh khảo thí rất ít, chúng ta trò chuyện trước.” Hai người lộ ra nụ cười hiền hòa thân thiết nhìn Phượng Cửu, một người cười hỏi: “Ngươi thuộc linh dược đại điển cũng phân rõ được những loại linh dược tương tự?”
“Ừm, phân rõ.” Nàng đáp lời, nhìn thấy người còn lại đang móc từ ống tay áo lấy ra hai cây linh dược đặt trên bàn.
“Vậy ngươi nói xem, hai vị linh dược này tên gì? Có chỗ nào khác nhau?”
Phượng Cửu nhìn hai vị linh dược bậc nhất trên bàn nói: “Cây bên trái là linh dược bậc nhất Cửu Đảo Sinh còn được gọi là Thiết Lang Kê, rễ chắc thân ngắn cây thẳng đứng, ngọn cây rậm rạp hình kim nhọn với ánh sáng sặc sỡ màu đỏ xếp kiểu vảy cá, dược tính lạnh trị thương do vết dao cắt, gãy xương.”
Hai vị đan sư gật đầu nhìn nhau.
“Bên phải là linh dược bậc hai Hồng Trạch Thảo hình dạng rất giống với Cửu Đảo Sinh, nhưng điểm khác của Hồng Trạch Thảo là thân rễ có lông li ti, cây có độc nhẹ muốn dùng phải qua xử lý là loại thuốc giảm đau.
Nghe vậy hai người họ mừng rỡ liền tán dương: “Tốt tốt tốt! Quả thực rất tốt, rất tốt, hahahaha...”
Thấy hai người mừng rỡ như vậy Phượng Cửu lại có chút ngượng ngùng giả ngốc đánh lừa người già, nàng đều ngượng ngùng với ánh mắt đầy sự mừng rỡ của hai người kia.
Nhưng mà lúc hai vị đạo sư nhìn thấy thần sắc ngượng ngùng của nàng lại có một ý nghĩ khác cảm thấy đứa nhóc này rất thành thật, nếu là người khác được họ tán dương như vậy nhất định sẽ nhếch miệng dương dương tự đắc còn đứa nhóc này lại ngượng ngùng thật sự là quá đơn thuần biết điều rồi.
“Được rồi được rồi, cũng không cần khảo hạch nữa, chúng ta trực tiếp tuyển ngươi là học viên nhất đẳng, học viên nhất đẳng không phải đóng học phí, ngươi có thể tiết kiệm được một khoản tiền rồi.” Hai vị đạo sư cười, khua khua bút rồi viết lên tài liệu của Phượng Cửu là đủ điều kiện còn đặc biệt ghi chú là học viên nhất đẳng.
Phượng Cửu nghe xong chớp chớp mắt gương mặt ngơ ngác kinh ngạc: “Thế là qua rồi? Học phí cũng miễn?”
“Ừm, qua rồi, bắt đầu từ hôm nay ngươi chính là học viên đan viện của Tinh Vân viện chúng ta, phí viện cũng miễn cho ngươi, Phượng Cửu à! Ngươi không được để chúng ta thất vọng đâu đấy! Nhất định phải làm cho đan viện chúng ta phát dương quang đại, khiến cho các viện khác biết rằng đan viện chúng ta không phải cứ mãi vô danh đấy.” Hai người vỗ vai nàng, nhìn với vẻ mặt mong đợi.
“ Ờ..vâng.”
Nghe thấy lời nói cùng với vẻ mặt mong đợi của hai người không biết vì sao đột nhiên nàng lại có một loại dự cảm không tốt, đan viện này...rốt cuộc là một nơi như thế nào? Sao lại khiến hai người họ cứ nhắc tới đều là bộ dạng này?
“Nào nào, đây là ngọc bài thân phận của ngươi, ngươi nhỏ một giọt máu vào thì sau này có thể dựa vào ngọc bài thân phận này mà tự do ra vào học viện rồi.” Một vị đạo sư lấy ra một ngọc bài đưa cho nàng.
Phượng Cửu ngạc nhiên tiếp nhận, Hai người với ánh mắt mong đợi nhìn nàng chứng nhận thân phận, cuối cùng bối rối ra ngoài dưới ánh mắt đưa tiễn của hai vị đạo sư.
Đi ra bên ngoài nàng chớp chớp mắt, ngẩn người ra, thần sắc trên mặt cổ quái. Như vậy là đã qua rồi ư? Không phải nói khảo hạch đan viện rất nghiêm khắc sao?
“Haha, thế nào rồi? Thất bại rồi à? Ta đã nói là ngươi sẽ không qua rồi mà không tin, người của lục đẳng quốc muốn vào được đan viện đều rất khó khăn, càng huống hồ ngươi chỉ là người của cửu đẳng quốc...”
Lời của lão giả ngay lập tức dừng lại, có chút sửng sờ trợn mắt nhìn tấm ngọc bài thân phận dưới ánh mặt trời chiếu lên trên người thiếu niên...