Trước cửa lớn của Phượng phủ như vậy, từng tên từng tên hộ vệ một ngã lăn xuống đất kêu gào thảm thiết không ngừng, mất hết khí thế oai hùng lúc đầu, trên người mỗi người bọn họ đều chịu ảnh hưởng từ luồng khí của ống nổ gây ra, có người thì y phục rách tan, có người thì đầu tóc rối tung, lại có người thì bị bụi phủ kín hết mặt mũi.
Tốt hơn một chút so với bọn họ cũng chỉ là mấy tên tu sĩ Kim Đan có tu vi cao hơn mà thôi, tuy bọn họ cũng bị ống nổ làm cho bị thương nhưng vẫn là những người mạnh của Kim Đan, luồng khí kia đối với bọn họ mà nói thì bị thương cũng chẳng đáng kể gì, nhưng thứ mà bọn họ đang đè nén trong người lại chính là cảm giác ngứa ngáy đau đớn đang luồn lách trong cơ thể khiến cho bọn họ muốn phát điên lên, chịu đựng được không đau đớn nên mới không giống mấy tên hộ vệ kia, không quan tâm đến hình tượng mà kêu gào thảm thiết.
“Mau giao thuốc giải ra đây!”
Tên đàn ông trung niên mặc y phục màu đen nhìn nàng giận dữ. Lúc này, bóng dáng hắn cùng với bàn tay khum lại thành hình móng vuốt lướt qua trước mặt Phượng Cửu, định bắt nàng lại trước rồi ép nàng giao ra thuốc giải!
Hắn biết nàng nhất định sẽ giở trò gì đó nhưng lại không ngờ rằng, nàng lại dùng thuốc để đối phó với bọn họ! Thế nào hắn lại quên mất lần trước hắn và chủ tử cũng bị đánh bại trong tay nàng ta mà hơn nữa thứ mà nàng ta dùng cũng chính là thuốc!
Thấy gã trung niên kia ra tay với chủ tử của bọn họ, đám người Tề Khang đang định tiến lên thì nghe thấy tiếng hét lạnh lùng ẩn chứa một sức uy hiếp bức ép mạnh mẽ truyền đến.
“Kẻ nào hỗn xược như vậy!”
Bốn bóng người xuất hiện trong chớp mắt rồi đột nhiên đánh ra một chưởng trong gió kèm theo hơi thở mạnh mẽ nhằm thẳng vào gã trung niên kia mà xông đến.
Gã trung niên kia chỉ cảm thấy trước mặt có một luồng khí cực mạnh kéo đến, giống như làn sóng biển cuồn cuộn đang cuốn về phía hắn, mãnh mẽ đẩy lùi hắn về sau mấy mét, trong lòng hắn cảm thấy có chút khiếp sợ, sau khi ngẩng đầu lên nhìn lại thì đôi chân vôi vàng đứng vững kia cũng phải lui lại vài bước.
“Các ngươi là ai?”
Chỉ thấy bốn tên tu tiên Kim Đan kỳ đang đứng ở trước mặt đại tiểu thư Phượng gia, bốn người đứng bảo vệ nàng rất cẩn thận, nhìn hắn chằm chằm bằng ánh mắt tức giận, nhìn đến mức khiến hắn phải khiếp sợ.
Tại sao Phượng phủ của tiểu quốc cấp chín này lại có tu sĩ tu vi Kim Đan bảo vệ có chứ?
Lúc này, lão già bảo vệ Nhiếp Đằng sau khi gạt bỏ vòng bảo vệ kia ra thì cũng cùng Nhiếp Đằng hạ xuống đất. Hai người nhìn đám hộ vệ nằm dưới đất cùng với tiếng gào thét thảm thiết của bọn họ thì sắc mặt đều trở nên tối đen lại.
“Điện hạ, chẳng qua cũng chỉ là một cô gái thôi mà, hà tất phải vì nàng ta mà khổ tâm như vậy cơ chứ!”
Giọng nói già nua của lão già kia vang lên cùng với toàn thân toát ra một luồng khí âm u lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén như độc rắn nhìn chằm chằm vào Phượng Cửu, mở miệng ra là nói toàn những lời ác độc: “Thủ đoạn của cô gái này khá kỳ dị, nếu như điện hạ muốn giữ nàng ta bên mình thì tốt nhất nên phế nàng ta đi!”
Mặt Nhiếp Đằng trầm xuống nhìn chằm chằm vào bóng người màu đỏ tuyệt mỹ kia rồi mím môi cũng không nói gì. Nhưng nhìn người của hắn đều nằm la liệt dưới đất thì cơn tức giận trong đầu lại ùn ùn dâng lên, giống như thú hoang xổng chuồng đang gầm thét trong cơ thể vậy, giống như muốn nhảy ra khỏi cơ thể rồi nhào về phía người đã gây ra cơn tức giận tràn ngập trong người hắn.
Lúc nghe thấy lời của lão già kia, ánh mắt trầm mặc sâu thẳm của hắn nhìn chằm chằm vào Phượng Cửu, cũng không biết là hắn đang nghĩ điều gì!
Mà lúc này không ai biết rằng, Diêm chủ cả người mặc một bộ y phục đen với hoa văn chìm, khắp người toát ra khí thế vương chủ đã vào trong thành Vân Nguyệt, đang dẫn theo Khôi Lang và Ảnh Nhất đi về phía Phượng phủ...
Bởi khí chất Tôn Hoa trên người Diêm chủ không thể che giấu được cùng với trên người toát ra vẻ ngang ngược hút người mạnh mẽ của kẻ vương giả, những người trong thành nhao nhao ra nhìn rồi thầm nghĩ: Đây lại là nhân vật lớn từ đâu đến đây?