Lão thái gia lắc đầu rồi thở dài nói: “Chưa, lúc đó ta chỉ quan tâm đến việc đưa Phượng Tiêu về , cũng không quan sát kỹ, đến nay nó vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh t, ta làm gì còn tâm trí nào mà điều tra ".
“Phượng gia gia, người đừng lo lắng quá, Tiêu thúc là người phúc lớn mạng lớn, nhất định sẽ không sao đâu!”
Hắn nhẹ nhàng an ủi rồi nhìn về phía hai vị đại phu vừa bắt mạch xong đang lui xuống, nhìn sắc mặt của hai người họ lộ rõ vẻ vô cùng nghiêm trọng , vội vã hỏi: “Thế nào rồi?”
Hai vị đại phu nhìn nhau một cái rồi quay sang hành lễ với bọn họ, nói: “Lão thái gia, vết thương của Phượng tướng quân quá nặng, hơn nữa ở ngực còn tích tụ máu đông, trong người còn mang kịch độc, y thuật của bọn ta không tinh thông, không dám chữa trị.”
Mộ Dung Dật Hiên nghe xong những lời này, lông mày hắn liền nhíu lại rồi hỏi: “Lẽ nào không có cách nào sao?”
Hai vị đại phu trầm tư một lúc rồi nói: “Nếu như có thể tìm được Quỷ Y ,,thì may ra sẽ cứu được, chỉ là Quỷ Y kia hành tung bí ẩn , bây giờ cũng không biết người đang ở nơi nào, cho dù có tìm thấy hắn thì cũng quá muộn rồi!”
Trước đó lão thái gia cũng đã nghe đại phu trong phủ nói qua rồi, bây giờ lại nghe hai người này cũng nói vậy, trong lòng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, vẻ mặt đau xót của ông khiến người khác nhìn vào cũng cảm thấy đau lòng.
“Nếu đã vô phương cứu chữa, vậy thì mọi người cứ về trước đi! Bây giờ nghĩa phụ ta như vậy nên cũng không tiện tiếp khách, cũng nhờ Tam vương gia thay chúng ta gửi lời cảm ơn đến Quốc chủ.” Quan Tập Lẫm nói xong rồi giơ tay lên làm động tác mời ba người họ ra về.
Mộ Dung Dật Hiên nhìn Quan Tập Lẫm một cái rồi quay sang lão thái gia nói: “Phượng gia gia, vậy thì ta về trước đây, ta sẽ phái người nghe ngóng tin tức của Quỷ Y đang ở nơi nào, nếu như có tin gì về hắn, ta nhất định sẽ phái người đi mời hắn đến!”
“Vất vả cho người rồi!” Lão thái gia gật đầu rồi nhìn ba người họ.
Mộ Dung Dật Hiên vừa ra khỏi cửa lớn của Phượng phủ đã bảo hai vị đại phu kia về trước phục lệnh, còn mình thì đến chợ đen để nghe ngóng tin tức Quỷ Y, nếu như Quỷ Y đã về đến thành Vân Nguyệt, thì có lẽ Tiêu thúc vẫn còn có cơ hội sống sót.
Nhưng lúc hắn đang trên đường đến chợ đen , đã gặp phải một hắc y nhân vội vã đi về phía Phượng phủ, thấy vậy bước chân hắn hơi ngừng lại, quay đầu lại nhìn bóng dáng ấy một cái rồi bám theo, vì thế mà lại quay lại Phượng phủ.
Trong hoàng cung, lúc này Quốc chủ ở trong cung điện đang hỏi: “Vậy tình trạng của Phượng Tiêu thế nào rồi?”
“Bẩm Quốc chủ, tình trạng của Phượng tướng quân không được khả quan cho lắm, trong người ngài ấy không chỉ bị nội thương nghiêm trọng mà lại còn bị trúng kịch độc, chắc chắn là có thuốc để khống chế kịch độc trong cơ thể , nếu không thì e rằng tính mạng của hắn đến giờ cũng không còn, hai người chúng thần cũng chỉ dám bắt mạch kiểm tra qua , chứ không dám chữa trị cho hân.”
“Ồ! Nói như vậy tức là hắn bị thương rất nghiêm trọng đúng không?” Quốc chủ nhíu mày hỏi.
Hai vị đại phu nhìn nhau một cái rồi nói: “Nếu không có kỳ tích xảy ra thì e rằng ngài ấy không sống nổi qua đêm nay!”
Quốc chủ ngồi trên chủ vị nghe thấy những lời này xong thì ngồi ngả trên ghế rồi lẩm bẩm nói: “Kỳ tích? Trên thế gian này lấy đâu ra nhiều kỳ tích đến vậy...”
Nhưng bọn họ lại không biết được rằng, một bóng trắng đã lặng lẽ trở về Phượng phủ, hơn nữa còn yên lặng đến mức không kinh động đến bất cứ người nào , đi đến sân trong của Phượng Tiêu.
Đám hộ vệ đứng canh xung quanh nhà cũng chỉ nhìn thấy một bóng áo trắng xoẹt qua, đang định động thủ thì phát hiện ra người đó chính là đại tiểu thư đã xa nhà lâu ngày.