Anh vẫn chưa nói xong thì bên kia vang lên một tiếng, là tiếng điện thoại rơi vỡ trên mặt đất, sau đó không có tín hiệu.
“Đào… Đào Anh Thy?” Tư Hải Minh thử gọi lại một lần nữa, nhưng đầu bên kia không bắt máy.
Đào Anh Thy cũng không nghe thấy âm thanh trong điện thoại gấp gáp thế nào, rơi trên mặt đất, trong đôi mắt yếu ớt còn có ánh lửa.
Lửa vẫn chưa lan đến chỗ cô nhưng cô đã bắt đầu không ổn rồi.
Cuối cùng cũng có thể giải thoát rồi.
Lúc trực thăng hạ cánh, từ bên ngoài nhìn vào thì rất hoàn chỉnh, chỉ có cửa sổ bên ngoài tầng hai là bị cháy đen một mảng lớn.
Đội cứu viện xuất hiện dưới tầng trong bầu không khí căng thẳng! Thậm chí là hơi thở chết chóc,
Tư Hải Minh bước từ trên trực thăng xuống thì xông thẳng vào nhà đi lên tầng hai.
Ở cửa phòng, bước chân mạnh mẽ của Tư Hải Minh đột nhiên dừng lại, anh cứ đứng ngây ra đó, dường như không cảm nhận được hơi thở.
Hai nhân viên cứu hộ đứng trong phòng, trên tay còn cầm búa và ống nước, trong không khí tràn ngập mùi khói gay mũi nồng nặc.
Vách tường màu trắng cùng với dụng cụ gia đình bị thiêu thành màu đen, thiêu cháy một nửa thi thể bị cháy đen nằm trên giường, quần áo trên người bị cháy sạch, đừng nói là da mà toàn bộ đều đã bị thiêu rụi, nếu như không phải nhìn thấy xương thì cũng không biết đó là người, hoàn toàn thay đổi, không cần phải cấp cứu nữa.
Chương Vĩ đi theo phía sau khi nhìn thấy thi thể thì yết hầu khó chịu.
Tư Hải Minh thu hồi ánh mắt, hỏi nhân viên cứu viện bên cạnh, giọng nói phát ra giống như máy móc bị gỉ sét: “Người đâu.”
“Chúng tôi vừa nhận được thông báo là nhanh chóng chạy tới đây, chỉ là trong phòng đổ rượu thế nên lửa mới lan nhanh như vậy, tôi nghĩ, người trên giường chắc là người anh đang tìm.” Nhân viên cứu viện nói.
Ánh mắt độc ác của Tư Hải Minh nhìn về phía nhân viên cứu hộ, hơi thở quanh người giống như ma quý trái qua địa ngục vậy: “Anh nói lại lần nữa xem?”
Không khí đột nhiên trở nên bí bách khó chịu.
Chương Vĩ thấy có gì đó không đúng nên đã nhanh chóng kéo nhân viên cứu hộ sang một bên, nói với Tư Hải Minh: “Ngài Hải Minh, anh bình tĩnh một chút, sự việc vẫn chưa điều tra rõ ràng nên đừng đưa ra kết luận vội…”
Anh ta không biết mình nói câu này là để an ủi ngài Hải Minh hay là an ủi chính mình nữa. Không ai có thể kết luận người ở trên giường chính là Đào Anh Thy!
Chương Vĩ nhìn thi thể nằm trên giường.
Đồng hồ và vòng tay đeo trên cổ tay đã bị thiêu cháy đen, tạm thời không phân biệt được đó có phải là hãng Đào Anh Thy đeo hay không.
Thậm chí còn nghĩ đây chỉ là một sự trùng hợp.
Anh ta nói: “Tôi nghĩ là sự việc chắc sẽ không có vấn đề gì đâu, chỉ cần kiểm tra ADN thì sẽ biết được có phải hay không.”
“Cô ấy chắc chắn đã trốn thoát rồi, cô ấy thông minh như thế, về quê là muốn trốn khỏi tôi.” Tư Hải Minh tìm lại giọng nói của chính mình, kiên trì cho rằng phán đoán của mình là chỉnh xác.
Sao cô có thể chết được chứ? Không có sự cho phép của anh cô không thể chết được! Người nằm trên giường càng không có khả năng là cô ấy.
Lúc này, chắc chắn Đào Anh Thy đang trốn ở một nơi nào đó.
Việc vận chuyển thi thể về giao cho Hạ Khiết Mai.
Khi Hạ Khiết Mai đứng trước bàn giải phẫu nhìn Tư Hải Minh và Chương Vĩ đứng bên cạnh, cô cảm nhận được trước giờ phòng giải phẫu chưa từng lạnh lẽo như thế này!
Cô bắt đầu nghi ngờ, xét nghiệm ADN cho thi thể này, thi thể là ai đây? Tại sao Tư Hải Minh và Chương Vĩ lai xuất hiện? Chỉ là cô cảm thấy đây không phải người bình thường.
Sau khi biết đó là ai, Hạ Khiết Mai bị dọa sợ không dám tin.
Sao có thể chứ? Chắc là không phải đâu! Ai làm vậy! Cô không dám đi hỏi những nghi ngờ ở trong lòng .