Mục lục
Tổng tài nguy hiểm Anh thật hư hỏng (full) - Đào Anh Thy - Tư Hải Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự xuất hiện của vợ Đào Hải Trạch như bứt nốt cọng rơm níu mạng cuối cùng trong lòng bà…

Dì Hà lấy điện thoại di động ra, kéo đến số điện thoại của Đào Anh Thy, nước mắt không ngừng rơi.

Điều duy nhất bà quan tâm là Đào Anh Thy và lũ trẻ…

Nhưng bây giờ không cần phải lo lắng về điều đó nữa, đánh nhóc đang ở Minh Uyển, là con của Tư Hải Minh, rất an toàn, sau này sẽ khỏe mạnh lớn lên.


Về phần Đào Anh Thy, cô ấy nhất định sẽ rất hạnh phúc.

Chỉ là bây giờ, bà rất nhớ bọn họ, muốn được nghe giọng nói của bọn họ.

Đào Anh Thy đang nghe đạo diễn giảng giải kịch bản, quay đầu thấy Lâm Anh cầm điện thoại tới: “MC Thy, tôi đi qua văn phòng của cô, thấy điện thoại của cô cứ không ngừng reo, bây giờ cúp máy rồi.” “Đạo diễn, tôi đi gọi điện thoại một chút được không?” Đào Anh Thy hỏi.

“Được, đi đi, nghỉ ngơi một lát đã.” Đào Anh Thy cầm điện thoại di động đi sang một bên, thấy là dì Hà gọi tới, ba cuộc gọi nhỡ, lúc này tìm cô có việc gì?” Gọi lại, nhưng không có ai trả lời.

Đào Anh Thy lại gọi, nhưng vẫn không có ai trả lời.

Nghĩ là có thể dì Hà thấy cô không nghe điện thoại nên đi làm việc khác trước, đợi lát thấy cuộc gọi nhỡ, dì ấy sẽ gọi lại thôi.

Nhưng đến giờ nghỉ, dì Hà cũng không gọi lại.

Đào Anh Thy không yên lòng, lại gọi lại lân nữa, nhưng vẫn không có ai nghe.

Kỳ quái, không mang điện thoại bên người lâu như vậy sao? Cô cảm thấy nghi ngờ, dì Hà gọi liên tiếp ba cuộc, hồi trước cũng không như vậy.

Nếu như không phải việc gì gấp cũng sẽ không gọi nhiều cuộc điện thoại như vậy.



Vậy bây giờ làm sao không nhận…

“MC Thy, có thể quay chưa?” Đạo diễn đi tới hỏi.

Đào Anh Thy hoàn hồn: “Có thể” Đứng trên sân khấu, máy móc vào vị trí, bắt đầu quay.

Đào Anh Thy vốn đã thuộc làu kịch bản, nhưng lúc này lại không biết nói gì, trong đầu rối bời.

“Thật xin lỗi, có thể làm lại không?” Đào Anh Thy áy náy hỏi.

“Có thể” Lại bắt đầu thu lại, mặt ngoài thì coi như qua được, trên thực tế, chỉ có mình Đào Anh Thy biết tâm hồn mình đã bay đi nơi nào. Bừng tỉnh một cái, tấm thẻ trên tay liền rơi xuống.

Đào Anh Thy nhìn chằm chằm vào tấm thể bất động trên đất kia.

Đạo diễn chỉ có thể dừng quay. “Xin lỗi, thật sự xin lỗi.” Lâm Anh lấy một cốc nước ra cho Đào Anh Thy uống một chút: “MC Thy, cô sao lại không yên lòng như vậy? Không sao chứ? Xưa nay cô quay hình đều không xảy ra vấn đề gì mà” Đào Anh Thy nhìn vẻ mặt lo lắng của Lâm Anh, nỗi bất an trong lòng lại phóng lớn.

Cô không biết loại lo lắng này là gì, liệu có phải là do dì Hà không nghe điện thoại không? Đạo diễn lại cho nghỉ ngơi một chút, Đào Anh Thy lập tức cầm điện thoại gọi cho dì Hà, nhưng vẫn không có ai trả lời.

Cô quyết định gọi tới Minh Uyển, Bào Điển liền nghe máy: “Xin chào, đây là Minh Uyển.” “Là tôi, Đào Anh Thy, dì Hà có đó không?” Đào Anh Thy hỏi.


“Dì Hà đi từ chiều, vẫn chưa về” “Mấy giờ đi vậy?” “Hơn một giờ, nói đi dạo phố với bạn” “Còn nói gì khác không?” “Không có.” “Tôi biết rồi, nếu như dì ấy trở về thì bảo dì ấy gọi cho tôi.” “Cô Thy có việc gì sao?” “Tôi không sao.” Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Đào Anh Thy vẫn có hơi không tập trung.


Dì Hà không ở Minh Uyển mà đi dạo phố với bạn? Dì Hà có bạn sao? Có lẽ có người bạn nào đó mà cô không biết.


Gọi điện thoại cho cô là do sau khi đi dạo phố xong về nhà mới phát hiện quên chìa khóa? Cũng không đúng, dì Hà không thích nhất là làm phiền người khác, không mang chìa khóa thì sẽ không gọi cho cô mà sẽ tới ngay chỗ cô làm mới đúng.


Đạo diễn vừa đi tới muối nói gì đó, Đào Anh Thy hoàn hồn, vẻ mặt áy náy: “Đạo diễn, tôi xin lỗi, tôi có chút việc cần phải về nhà một chuyến, khoảng một giờ sau sẽ về!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK