Mục lục
Tổng tài nguy hiểm Anh thật hư hỏng (full) - Đào Anh Thy - Tư Hải Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đôi môi của Tư Hải Minh kề sát bên môi cô, kìm nén đến mức mạch máu trên trán sắp nổ tung: “Anh Thy, tôi muốn hôn em, được không?”

“.. Cái gì?” Đến Anh Thy gần như ngộp thở, nằm xụi lơ trong lòng Tư Hải Minh, gương mặt đỏ như lau son, khóe mắt còn dính nước mắt. Tư Hải Minh hôn lên mặt cô, đôi mắt đỏ ngầu, huyệt thái dương co rút đau đớn. Điên cuồng vì cô chính là cảm giác này…

Thật lâu sau, người trong lòng mới tỉnh táo lại, lông mi run rẩy nhấc lên, dáng vẻ tội nghiệp. Cô thở hổn hển muốn nói chuyện, lại chợt nhìn thấy hình xăm màu đen trên ngực Tư Hải Minh, chữ “Thy” rõ ràng khiến đầu óc cô trống rỗng.

Thấy cô khác thường, Tư Hải Minh hơi buông cô ra, giọng khàn khàn: “Sao vậy?”

“Anh… Xăm mình ở đây à?” Đế Anh Thy hỏi.

Tư Hải Minh không cởi áo ngủ, nhưng vì vừa rồi dây dưa nên hơi bị kéo ra, để lộ hình xăm. “Tên ai vậy?”

“Em.”

Khoảnh khắc ấy, Đế Anh Thy tưởng là người khác.


Bởi vì cô và Tư Hải Minh quen nhau chưa được bao lâu, không có khả năng xăm tên mình. Nhưng Tư Hải Minh lại khẳng định là tên cô, khiến cô khó tin sững sờ. Anh thích cô đến mấy thì mới chịu xăm tên mình trong thời gian ngắn?

Tư Hải Minh cầm tay cô đặt lên hình xăm: “Em không thích à?”

“Không phải. Anh… Anh xăm chữ như vậy thì sau này sẽ rất khó xóa.” Đế Anh Thy nói.

“Tôi không có ý định xóa.” Tư Hải Minh đáp.

Đế Anh Thy còn định nói anh ba của cô có thể xóa giúp. Không ngờ Tư Hải Minh lại có ý định đó, chẳng lẽ tính giữ cả đời? Cô từng gặp những người từng yêu đương cuồng nhiệt sẽ xăm tên đối phương lên người mình, giống như dấu hiệu chỉ thuộc về chính mình.

Cô không ngờ Tư Hải Minh cũng sẽ làm chuyện như vậy, trong lòng cảm giác ngọt ngào.

Ngón tay cô chợt ẩm ướt, Để Anh Thy hoàn hồn, thấy Tư Hải Minh đang cắn tay mình, đỏ mặt muốn rút tay lại, nề hà Tư Hải Minh cầm quá chặt, không chịu buông ra.

“Ê, anh buông ra, tôi… tôi muốn mặc quần áo.”

“Tại sao lại mặc?”



“Không cần anh lo…” Đến Anh Thy đỏ mặt: “Anh về phòng của anh đi. Ưm…”

Tư Hải Minh nắm tay cô, hôn lên môi cô, không chịu rời đi.

Lúc Đế Anh Thy tỉnh lại, trên giường chỉ có một mình cô, không còn bóng dáng Tư Hải Minh, giống như đêm qua chỉ là một giấc mơ kiều diễm của cô mà thôi.

Nhưng cô biết rõ đó không phải là mơ, mà là sự thật. Mặc dù Tư Hải Minh không làm tới cùng, nhưng lại rất hư hỏng. Nhớ lại chuyện đêm qua anh ta đã làm với mình, Đế Anh Thy lại đỏ mặt, chui vào chăn.

Nhưng rồi cô lại ngửi thấy mùi của Tư Hải Minh trong chăn, lại đỏ mặt chui ra. Nếu bị Tư Hải Minh thấy cảnh này thì chắc chắn sẽ điên cuồng.

Trên bàn cơm sáng, ba người cùng ngồi ăn cơm như mọi khi. Nhưng Đế Anh Thy biết mình với Tư Hải Minh lại gần thêm một bước, hơn nữa anh hai còn không hề hay biết.

Tư Hải Minh vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra. Để Anh Thy vô thức ngước mắt lên, gặp phải đôi mắt sâu thẳm của Tư Hải Minh, dáng vẻ tà ác khiến cô đỏ mặt, vội cúi đầu bối rối ăn sáng.

Sau khi Tư Hải Minh rời khỏi biệt thự Minh Uyển, Để Anh Thy ngồi trên sofa ở phòng khách xem TV. Một Hào ngồi bên cạnh lắc đuôi, cực kỳ ngoan ngoãn đáng yêu.

Đế Hạo Thiên lại gần đưa di động mới cho cô: “Cầm đi, cho tiện tìm em.”

“Cảm ơn anh hai.” Đế Anh Thy mỉm cười nhận điện thoại.

“Số điện thoại vẫn như cũ.”

“Vâng.” Đế Anh Thy cầm di động chơi. Đó không phải là chiếc di động mà Tư Hải Minh cho cô. Đế Hạo Thiên vừa lấy chiếc di động đó xong thì đổi cái khác. Anh không muốn để Đế Anh Thy dùng đồ mà Tư Hải Minh đưa. Lúc nhìn thấy vòng cổ đeo trên cổ Đế Anh Thy, anh chỉ muốn kéo đứt nó,

Đế Anh Thy không chú ý tới tâm tư phức tạp của anh hai. Cô đang nghĩ về hình xăm trên người mình. Tư Hải Minh có hình xăm, cô cũng có hình xăm, chẳng qua cô xăm chữ “Minh”, tên của anh cả.

Tư Hải Minh biết thì sẽ có suy nghĩ khác sao? Cô cũng không thể nói chữ “Minh” này cô xăm vì anh ta. Đế Anh Thy nói không nên lời, ngay cả chính cô cũng cảm thấy giả dối.

Chỉ cần nghĩ tới chữ “Minh” là lại nhớ anh cả với anh ba. Hình như sau khi lén lút rời khỏi đảo Trân Châu, cô còn chưa gọi điện cho anh cả với anh ba đầu… Làm sao bây giờ?

Cô đã đi mấy ngày rồi, có phải anh cả với anh ba đang tức điên lên không? Gọi điện thoại hay là gọi video đây? Đế Anh Thy chọn gọi video, bởi vì cô muốn gặp sáu đứa bé. C

ô không chỉ không nói cho các anh mà hôm đó, sáu đứa bé giúp cô chạy trốn, cô cũng chưa liên lạc với chúng, không biết chúng có bị các anh măng không?



“Anh hai, em muốn gọi video với anh cả anh ba..” Đế Anh Thy nói.

“Em còn không gọi thì anh cả với anh ba sẽ đến đây bắt em.”

“Thật hả?” Đế Anh Thy giật mình.

Đế Hạo Thiên cười xấu xa: “Đùa em thôi. Nhưng em cứ kéo dài như thế thì anh hai cũng không dám bảo đảm đâu.”

Đế Anh Thy chu môi, chuẩn bị gọi video cho anh cả, nhớ lại chuyện khác, cô hỏi Bào Điển ở cách đó không xa: “Biệt thự Minh Uyển có máy tính không? Tôi muốn gọi video với anh cả.”

“Có, máy tính của ngài Hải Minh ở trong thư phòng, để tôi dẫn cô đi.” Bào Điển đáp. Ông biết rõ địa vị của cô Anh Thy trong lòng ngài Hải Minh, đừng nói là dùng máy tính, dùng thứ gì cũng không thành vấn đề, cho nên ông không hỏi ngài Hải Minh mà tự quyết định, bởi vì dù hỏi ngài Hải Minh cũng sẽ đồng ý.

Để Anh Thy cùng Bào Điển vào thư phòng. Đây là lần đầu cô thấy thư phòng của Tư Hải Minh, rất rộng rãi bàn làm việc, sofa bằng da, bàn trà, bài trí giống hệt văn phòng của anh ta, chẳng qua màu chủ đạo hơi tối tăm. Đế Anh Thy ngồi vào bàn làm việc, khởi động máy tính, phát hiện có mật khẩu.

“Cô Anh Thy có vấn đề gì à?”

“Có mật khẩu..”

“Vậy cô Anh Thy gọi điện thoại cho ngài Hải Minh hỏi thử xem?” Bào Điển nói.

“Ông có số điện thoại của anh ấy không? Tôi không nhớ rõ.” Đế Anh Thy cười.

Bào Điển đưa số cho Đế Anh Thy. Đế Anh Thy gọi điện, bên kia nhanh chóng bắt máy: “Tư Hải Minh, tôi có thể dùng máy tính của anh không? Tôi muốn gọi video cho anh cả.”

Vẻ mặt Tư Hải Minh thay đổi, giọng trầm thấp, không có gì khác thường: “Máy tính không dùng được. Lát nữa tôi sẽ kêu người đưa một chiếc khác tới cho em.”


“Không cần, tôi dùng điện thoại cũng được.” Đế Anh Thy hơi bất ngờ.


“Sẽ nhanh thôi.”


Sau khi điện thoại cúp máy, Đế Anh Thy không khỏi nhìn máy tính trên bàn làm việc. Đế Hạo Thiên tựa lưng vào khung cửa, nhìn em gái ngẩn người hỏi: “Không dùng được hả?” “Vâng, anh ấy bảo là không dùng được.”


Nghe vậy, Bào Điển hơi kinh hãi, nhưng nhanh chóng che giấu. Mặc dù thời gian rất ngắn, song Đế Hạo Thiên vẫn sắc bén phát hiện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK