“Bây giờ em hãy nghỉ ngơi thật tốt, đừng nghĩ gì cả, chuyện Đào Hải Trạch tôi sẽ xử lý.”
Đào Anh Thy nhìn anh, rút bàn tay ra khỏi tay anh. Cảm giác hụt hẫng khiến tay Tư Hải Minh như co rút lại, cứ như là thứ trống rỗng không chỉ là tay mà còn là tim.
“Anh cảm thấy là do Đào Hải Trạch gây ra? Anh sẽ không nghĩ tôi thành ra như vậy là vì Đào Hải Trạch chứ?
Đào Anh Thy đè nén tâm trạng chất vấn: “Chuyện có tiêm thuốc tránh thai đúng bảy mươi hai giờ hay không tôi không truy cứu! Tôi chỉ muốn hỏi anh lúc ở trên du thuyền, anh hết lần này đến lần khác đòi hỏi tôi, anh có từng nghĩ là tôi là người hay không, hay chỉ là một món đồ chơi để anh đùa bỡn.”
Tư Hải Minh thở gấp: “Đào Anh Thy…”
“Đối với anh mà nói thì tôi là người như vậy đúng không? Thứ duy nhất có thể kể công chính là sinh cho anh sáu đứa bé, bởi vì có công sinh dục nên trong mắt người khác thì tôi là một người phụ nữ đặc biệt bên cạnh anh. Bây giờ vì anh mà tôi sảy thai, anh có thể đi tìm người phụ nữ khác nhỉ? Có thể đừng dẫn vặt tôi nữa được không?”
Tâm trạng Đào Anh Thy vô cùng kích động không thể kiềm chế được. Tư Hải Minh vội vàng nằm lấy bàn tay của cô, áp sát lại gần cô, yết hầu gần như là dán lên bờ môi cô: “Tôi chưa từng nghĩ sẽ làm em tổn thương.”
Đào Anh Thy lạnh lùng nhìn người đàn ông gần trong gang tấc: “Chưa từng nghĩ làm tổn thương tôi sao? Tư Hải Minh, cuối cùng người làm tổn thương tôi chỉ có một mình anh.”
Cơ thể Tư Hải Minh chấn động, đôi mắt đen lång lặng nhìn cô. “Có thể nể tình tôi vì anh nên mới bị thương, thả tôi đi được không? Tôi không muốn làm người phụ nữ của anh, không muốn.”
Đôi mắt Đào Anh Thy đầy nước mắt, run rẩy: “Không thể nào, em là của tôi.”
Tư Hải Minh nói, hôn lên môi của cô, hết sức chiếm đoạt.
“Ừm.” Đào Anh Thy không thở được, hé môi muốn trốn tránh nhưng mà chỉ khiến Tư Hải Minh hôn càng sâu. Tư Hải Minh càng hôn càng bá đạo, sau đó như dã thú liếm láp vết thương mãi đến khi Đào Anh Thy bình tĩnh trở lại.
Ôm lấy cô, sống mũi cọ vào sống mũi: “Là lỗi của tôi…”
Đường đường là một vị vua quyền thế lại chủ động nhận sai để Đào Anh Thy cảm thấy dễ chịu, bản thân cũng khóc đến nỗi không còn sức, nước mắt cứ yên lặng chảy…
Tư Hải Minh vẫn ôm cô, Đào Anh Thy khóc quá mệt nên đã ngủ say. Tư Hải Minh vẫn không buông cô ra, vẫn cứ ôm như vậy…
Lúc Đào Anh Thy tỉnh lại đã là buổi trưa, đồ ăn trưa được đưa đến. Tư Hải Minh tự đút cơm cho cô. Đào Anh Thy nhìn thức ăn được đưa đến trước mặt, trên mặt không có bất cứ cảm xúc gì, trong lòng vô cùng tức giận.
Trực tiếp đánh đổ bát… “Rầm” một tiếng, tiếng bát rơi xuống vỡ tan.
Tay Tư Hải Minh vẫn đơ ra đó, bầu không khí bí bách đến mức đáng sợ. Người giúp việc đưa thức ăn đến sợ đến mức không dám nhúc nhích, đây là lần đầu tiên các cô ấy thấy có người dám làm như vậy với ngài Hải Minh, ngay cả những đứa nhóc cũng chưa từng dám làm vậy.
“Đứng đó làm gì? Dọn đi.” Tư Hải Minh trầm giọng. Người giúp việc bừng tỉnh vội vàng dọn đồ trên mặt đất. Tư Hải Minh đổi đồ ăn mới định đút cho cô.
Đào Anh Thy nhìn thấy thức ăn lại xuất hiện trước mặt mình, cô cho rằng ít nhất thì Tư Hải Minh cũng phải tức giận, Cô quay mặt đi chỗ khác không nói gì, cũng không ăn cơm. Thậm chí còn không muốn liếc mắt nhìn Tư Hải Minh thêm một cái nào.
“Không ăn thì sao mà dưỡng sức được, ăn một chút đi.” Tư Hải Minh kiên nhẫn đút cho cô. Nhưng mà Đào Anh Thy mím môi không hề mở miệng. “Hay là muốn ăn món khác? Bây giờ tôi sẽ bảo người làm.”