Mục lục
Tổng tài nguy hiểm Anh thật hư hỏng (full) - Đào Anh Thy - Tư Hải Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Còn bao lâu nữa con mới có thể gặp mẹ vậy?”

“Nếu không gặp được mẹ, con sẽ trốn ra khỏi nhà”

Tư Hải Minh khẽ dời tầm mắt nhìn về phía biển động và đêm đen giống như vật khổng lồ ở đăng xa, nói: “Tìm được rồi. Chỉ là chờ mọi chuyện ở bên này giải quyết xong xuôi là các con có gặp được mẹ rồi.”

“Bây giờ con sẽ đi tìm mẹ.”

“Con cũng phải đi”

“Đã tìm được mẹ rồi, thật là tốt quá”

“Mẹ ơi”


“Tìm được mẹ rồi là tìm được mẹ rồi”

“Mẹ, mẹ mẹ”

“Trật tự”

Tư Hải Minh lạnh giọng khẽ mắng, vẻ mặt tràn ngập sự uy hiếp.

Lúc này bỗng nhiên tiếng gõ cửa vang lên, Tư Hải Minh nói: “Đợi qua vài ngày nữa, cứ thế đi”

Nói rồi, anh cúp máy.

“Vào đi”

Chương Vĩ đi qua, khẽ gật đầu: “Anh Hải Minh, lễ ra mắt ngày mốt đã được sắp xếp ổn thỏa rồi.



Nhưng Kiều Thanh Lam phải mang Trang sức Hoài Thy qua đây sao?”

Tư Hải Minh đặt điện thoại trên lan can, nâng ly rượu lên, nhấp một ngụm, giọng khàn khàn nói: “Phải”

“Với cả, sợi dây chuyên mà Đào Anh Thy mang trên cổ đúng là do Kiêu Thanh Lam tặng, chỉ cần kiểm tra một chút sẽ biết ngay ai là người mua. Nhà họ Đế giống như tường đồng vách sắt, Kiều Thanh Lam muốn gả vào nhà họ Đế là kiểu nói dễ hơn làm. Cho nên, Đào Anh Thy bất tri bất giác trở thành lối vào duy nhất”

Kế hoạch chắc chắn, rõ ràng rành mạch và có logic như vậy, nhưng Chương Vĩ không khỏi lo lắng khi nghĩ đến ba vị anh lớn kia: “Ba người anh trai của Đào Anh Thy cũng không phải ngồi không, tôi sợ bọn họ sẽ phát hiện ra manh mối của chúng ta”

“Chắc chắn là sẽ phát hiện.” Đôi con ngươi của Tư Hải Minh âm trầm và sắc bén.

“Cái kia… vậy thì hành động của ngài nên chậm lại một chút, nếu truy vết quá chặt thì e rằng sẽ khiến người khác nghỉ ngời. Đến lúc đó không chỉ là không mang được Đào Anh Thy đi, có khi còn hoàn toàn ngược lại” Chương Vĩ đề nghị.

Tâm mắt Tư Hải Minh dừng lại ở phương trời đăng xa, giống như là có thể nuốt cả biển ca, giọng nói trầm thấp mang theo áp lực sâu xa: “Chương Vĩ, tôi đã đợi ba năm rồi, một phút hay thậm chí là một giây tôi cũng không muốn chờ đợi thêm nữa”

Chương Vĩ rất hiểu, ba năm qua Tư Hải Minh trải qua như thế nào, anh ta là người rõ ràng hơn hết so với bất kì kẻ nào.

Nếu nói là sống như một cái xác không hồn cũng không có gì là quá đáng hay bất bình thường. Linh hồn của anh đã sớm bị Đào Anh Thy mang đi mất. Ngay cả sáu đứa nhỏ cũng đều là ông nội dẫn theo.

Khi biết được Đế Anh Thy chính là Đào Anh Thy, anh còn có thể từng bước từng bước một lên kế hoạch tiếp cận, như thế đã là giới hạn kiên nhãn cuối cùng rồi.

Chỉ là anh ta nghĩ, đến lúc đó nếu thật sự bị phát hiện thì phải làm cái gì bây giờ?

Ba đấu một, ngài Hải Minh làm sao có thể đấu lại? Nơi này cũng không phải là thủ đô.

“Nếu không thì… đưa thêm vài người đến đây?” Chương Vĩ hỏi.

Vệ sĩ đều đang ở trên đất liền, còn ở trên đảo đây tổng cộng chỉ có hai người, cùng với một người lái xe.

“Nhiều người cũng vô ích thôi” Tư Hải Minh nói.



Chương Vĩ khế nhíu mày, tâm tình của ngài Hải Minh như thế nào trông như nắm rất rõ.

Nếu nói là nắm rất rõ thì không bằng nói là, ắt phải quyết tâm.

Ngài Hải Minh đều đã nói như vậy, anh ta còn có thể nói thêm cái gì? Chỉ có thể làm theo mà thôi.

Buổi sáng người hầu mở cửa phòng ra, Đế Anh Thy vừa định chuẩn bị ra khỏi phòng bỗng nhiên dừng bước.

Hình như là có âm thanh gì đó đang vang lên?

Đế Anh Thy quay đầu lại, theo hướng âm thanh vang đi đến chỗ sô pha, trên ghế sô pha †ìm thấy được điện thoại di động của mình.

Đế Anh Thy không phải là người sử dụng điện thoại nhiều cho nên cô rất hay vứt điện thoại lung tung, suýt chút nữa là quên chính mình còn có một cái di động.

Trước tiên là nhìn người gọi rồi cô mới bắt máy: “Chị Thanh Lam”

“Dậy rồi sao?”

“Vâng, em mới vừa dậy.”

“A, Anh Thy” Kiều Thanh Lam từ cửa phòng nhảy ra ngoài.


Đế Anh Thy xoay người, nhìn thấy Kiều Thanh Lam với phong cách ăn mặc mới lạ lại rất quyến rũ đi vào, cô lấy điện thoại xuống cúp máy.


“Đi nào, chị mang em đến chơi ở chỗ này”


“Chỗ nào?”


“Là buổi ra mắt sản phẩm mới của Trang sức Hoài Thy đó, trước tiên là ngắm nhìn bộ sưu tập mới của bọn họ, nếu nhìn trúng cái nào có thể trực tiếp mua luôn. Em có muốn đi không? Mà chị nói với em cái này, rất nhiều đến mua là nhờ có quan hệ của chị mới đến được đó. Nếu em không đi thì có phải quá lãng phí cơ hội rồi không” Kiều Thanh Lam nói chính là sự thật, cô còn chủ động xin cho rất nhiều người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK