Mục lục
Tổng tài nguy hiểm Anh thật hư hỏng (full) - Đào Anh Thy - Tư Hải Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Để Anh Thy quay mặt nhìn cảnh đêm thành phố, nơi này còn có thể thấy được khu tây nam, kể cả SBS của cô.

“Giải quyết xong chuyện của Cố Mạnh, anh liền dọn đi” Tư Hải Minh nói.

“Tin được anh sao?” Để Anh Thy nhìn anh: “Lần nào anh chẳng được voi đòi tiên”

“Anh đảm bảo”

“Được, tôi để anh ở lại đây, nhưng anh tuyệt đối không được đụng vào tôi!” Để Anh Thy nói.

“Thy, em sợ anh đụng đến em sao?” Đôi mắt đen của Tư Hải Minh tỏ vẻ thấu hiểu. “Không phải sợ, là ghét!” Đế Anh Thy xoay người rời đi, vừa đi được hai bước liền nghe được Tư Hải Minh nói… “Thân thể của em thích”


Để Anh Thy giậm mạnh chân xoay người, vọt về phía anh, chỉ thẳng mặt Tư Hải Minh cảnh cáo: “Anh bớt lại mấy ý tưởng khùng điện trong đầu anh đi! Nếu không…”

“Baba mama, hai người làm gì vậy?” Bọn nhó chơi một hồi liền phát hiện ba mẹ không có ở đó nên chạy đến đây tìm.

Hai tay nhỏ của Bảo Hân ôm lấy khuôn mặt phúng phính của mình: “Nói gì thì nói nhỏ thôi… Con không nghe không nghe.”

Để Anh Thy thu lại dáng vẻ nổi giận, cười nói: “Không sớm nữa, đi tắm đi! Nghịch ngợm cả ngày trời.”

“Mama con chưa muốn ngủ”

“Một chút cũng không muốn” “Không thể chơi thêm lát nữa sao?”



“Một lát thôi.”

Tắm xong thì lên giường chơi” Để Anh Thy nói.

Tư Hải Minh dựa vào lan can sân thượng dịu dàng nhìn Để Anh Thy và bọn trẻ, khóe miệng khẽ nâng lên.

Dù sao thì em ở đâu anh ở đấy.

Để Anh Thy nằm trên giường xoay qua xoay lại vẫn không ngủ được, lắng lặng nghịch nghịch ngón tay của Bảo Minh. Cô đang nghĩ có phải đầu óc mình chập chỗ nào không, không có nguyên tắc, không có chính kiến gì hết. Sao lại để Tư Hải Minh vào ở chứ? Không phải nói để anh đi sao? Cố Mạnh đúng là khiến cô nhức đầu. Cô có thể không để ý bản thân, nhưng không thể làm lơ an nguy của bọn trẻ.

Giống như Tư Hải Minh nói, cô sao có thể bảo vệ tốt cả sáu đứa.

Cũng không giống trước đây, chỉ cần cho ăn cho mặc là được.

Cô đúng là ngu ngốc mà, chuyện phát triển đến mức như vậy đã không có cách nào ngăn cản nữa.

Bây giờ chỉ hi vọng Cổ Mạnh có thể tìm chết nhanh một chút.

Như vậy thì không cần cùng Tư Hải Minh sống chung một nhà nữa.

Chuông báo đầu giường reo vang, Đế Anh Thy tỉnh dậy vươn tay tắt báo thức.

Mấy đứa nhỏ đã không còn ở trên giường.

Cô thức dậy bước ra phòng khách, thấy sáu đứa đang ngồi trong phòng bếp ăn sáng, còn có Tư Hải Minh đang từ phòng vệ sinh đi ra.



“Mama” Bọn trẻ thấy cô thì lập tức vui vẻ.

Tư Hải Minh nhướn mi: “Sao lại tỉnh rồi? Ngủ không ngon? Lạ giường?”

“Không có” Để Anh Thy không định nói cô cố ý đặt báo thức để cho bọn nhỏ ăn sáng.

Cô muốn tự mình chăm sóc bọn nhỏ.

Như trước đây lúc thức dậy cô vốn không cần chuông báo thức, thức dậy là có thể làm điểm tâm cho bọn trẻ.

Tư Hải Minh vốn định đưa bọn trẻ đi rồi mới về ăn sáng cùng Để Anh Thy, bây giờ cũng đi đến ăn cùng.

Sau khi ăn sáng, cả hai đưa bọn trẻ đến trường, tạo nên khung cảnh hòa thuận ấm áp.

Để Anh Thy Xoay người nhìn chiếc Rolls Royce đậu đó, hỏi: “Chắc là anh sẽ không nhìn chằm chằm tôi suốt hai tự giờ đâu nhỉ?”.


“Không cần để ý tới anh, ở Đỉnh Lâu có văn phòng của anh” Tư Hải Minh nói.


“Anh chắc chắn không cho tôi cơ hội được ở một mình?” Để Anh Thy hỏi.


“Anh sẽ không để em làm mồi dụ” Tư Hải Minh nghĩ đến dáng vẻ giả vờ của Cố Mạnh, sau khi mất trí Đế Anh Thy tiếp xúc với anh ta không chỉ một lần, lần nào nhớ tới cũng khiến anh căng thẳng không thôi. “Đi thôi!”


Để Anh Thy còn chưa kịp phản ứng liền bị anh mạnh mẽ kéo lên xe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK