Mục lục
Tổng tài nguy hiểm Anh thật hư hỏng (full) - Đào Anh Thy - Tư Hải Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ừm..” Một tiếng này, không biết là Đào Anh Thy không chịu nổi mà rên lên hay là đang trả lời Tư Hải Minh, nhưng cũng đủ để kích thích thần kinh của anh!

Khoảng mười phút trôi qua, Đào Anh Thy mới xuống xe.

Nhưng Tư Hải Minh vẫn ngôi trên xe, không có xuống, lái xe đi.

Uy hiếp như vậy đã đủ rồi!

Đào Anh Thy đến gần, sắc mặt phiếm hồng, mắt to ngập nước, ngay cả miệng cũng sưng đỏ cả lên.


Cho dù không hỏi thì cũng biết tại sao lại thành ra như vậy!

“Sao mọi người đều ở nhà? Không đến bệnh viện hả?” Đào Anh Thy hỏi.

Đào Sơ Tâm và Đào Hải Hùng không thèm để ý tới cô, quay người vào phòng.

Đào Hải Trạch nói: “Dì Huệ con không muốn ở lại trong bệnh viện, cho nên mới xin bác sĩ vê nhà dưỡng thương. Sao con lại tới đây?”

“Tôi không thể tới hả?” Đào Anh Thy không muốn trả lời câu hỏi của ông ta, trực tiếp hỏi lại.

“Dĩ nhiên không phải! Ở đây là nhà của con, con muốn tới thì tới, là ba không nên hỏi như vậy: Đào Anh Thy trầm mặc.



Cô chạy tới đây đương nhiên là vì phá hủy camera giám sát trong phòng làm việc!

Nếu không đến khi cô gửi video cho Đào Hải Hùng, sau đó Đào Hải Trạch đi tìm camera giám sát, ai biết được ông ta có tìm được manh mối gì không!

Hơn nữa, cô xuất hiện ở đây cũng là vì để cho Đào Hải Trạch yên tâm, sẽ không nghi ngờ cô chuyện usb mất.

Bởi vì theo lẽ thường mà nói, nếu lấy được video thì chắc chắn cô sẽ không tới đây nữa!

Đi vào trong, gặp phải ánh mắt kiêu ngạo và khiêu khích của Đào Hải Hùng.

Đào Sơ Tâm lại càng không xem cô ra gì.

Đào Anh Thy cười lạnh, đang chuẩn bị đi ngang qua phòng khách, đi lên trên lầu.

“Vội vã như vậy, có chuyện gì mờ ám không muốn người khác biết hay sao?” Giọng Đào Hải Hùng vang lên.

Đào Anh Thy hơi quay người, đi qua, ngồi xuống ghế salon: “Thấy trong nhà có người bị thương, đi trên lầu thăm, không hoan nghênh tôi như vậy sao? Đúng là làm cho lòng tôi lạnh giá”

“Tư Hải Minh tự mình đưa cô qua đây, ai dám không chào đón cô?” Đào Hải Hùng thay đổi sắc mặt, hỏi: “Tôi đang nghĩ, kỹ năng trên giường của Tư Hải Minh tốt lắm đúng không? Vậy nên mới khiến cho cô xuống xe cũng khó khăn như vậy?”

Đào Anh Thy khẽ nhíu mày, lạnh lùng nhìn về phía Đào Hải Hùng.

“Công phu trên giường của tôi cũng không tệ, có muốn thử một chút hay không?” Đào Hải Hùng lại hỏi.



Đào Hải Trạch vội ngắn lại: “Hải Hùng, con nói nhăng nói cuội gì đấy? Anh Thy, đừng nóng giận, nó không có ác ý!”

“Ba, ông suốt ngày cẩn thận tranh thủ lợi ích vì nhà họ Xa như thế, không thấy mệt sao?” Đào Anh Thy bình tĩnh lại, mặt không đổi sắc hỏi.

“Đầu là người một nhà, mệt hay không không quan trọng? Ba tự nguyện…” Sắc mặt Đào Hải Trạch không được tự nhiên, đẩy kính mắt.

“Ý của cô là không có ba cô thì nhà họ Xa chúng tôi sống không nổi nữa phải không?” Đào Hải Hùng khinh thường nhìn.

“Dựa vào thân thể của mình để làm vui lòng Tư Hải Minh, có thể để cho ông vua quyền thế ở kinh đô tặng đồng hồ, tặng xe, cũng là bản lĩnh.

Nếu nói như vậy, hẳn là kỹ năng trên giường của cô cũng không tệ nên mới có thể làm cho đàn ông thích vậy chứ hả?”

Mỗi một câu nói của Đào Hải Hùng đều nhắm vào Đào Anh Thy, cực kỳ nhục nhã cô!


Đào Anh Thy đâu thể nào nhịn được, nhất là khi cô biết được mình có vị trí như thế nào ở trong lòng của Tư Hải Minh!


“Hải Hùng, con…” Đào Hải Trạch rất bất đắc dĩ, không biết nên làm gì với anh ta, chỉ có thể an ủi Đào Anh Thy: “Con lên lầu nghỉ ngơi trước đi! Tâm trạng Hải Hùng không tốt, con đừng để trong lòng!”


“Đương nhiên sẽ không.” Đào Anh Thy đứng dậy, rời khỏi phòng khách, chân vừa giẫm lên bậc thang thì nghe được tiếng Đào Hải Trạch đang dạy dỗ Đào Hải Hùng.


Nhưng mà kiểu dạy dỗ đó thật là mềm mỏng, trước mặt thì ăn nói khép nép, sau lưng thì tính toán, Đào Hải Trạch biết co biết dấn khiến cho người ta phải bội phụ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK