Mục lục
Tổng tài nguy hiểm Anh thật hư hỏng (full) - Đào Anh Thy - Tư Hải Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu không có việc gì, thì sáng sớm mai bọn họ sẽ rời khỏi nơi này. Sau khi ăn cơm xong, Đào Anh Thy và đi Hà chuẩn bị dẫn sáu đứa nhỏ xuống dưới đi xung quanh. Vừa mới mở cửa, sáu đứa nhỏ tranh nhau chạy ra ngoài giống như những chiếc bánh bao nhỏ vậy.

Di Hà vội vàng chạy theo: “Đừng chạy, cẩn thận ngã đấy”

Đi thang máy xuống dưới. Trước khi cửa thang máy mở ra, Đào Anh Thy nói: “Bảo Nam, dẫn đầu hàng đi về phía bên phải”

“Vâng ạ” Bảo Nam đáp lại.


Cửa thang máy vừa mở.

“Một” Bảo Nam.

“Hai” Bảo Vỹ.

“Ba” Bảo Long.

“Bốn” Báo My.

“Năm” Bảo Hân.

“Sáu” Bảo An

Xếp hàng đi ra khỏi thang máy, đúng lúc cũng có người đang đợi thang máy. Tuân thủ theo thứ tự ra trước vào sau, người bên ngoài đợi người bên trong ra ngoài, không ngờ lại là một đoàn nhỏ đáng yêu.

“Dạ, bọn nhỏ đều bằng tuổi nhau, bọn nhỏ đáng yêu quá”

“Thật đáng yêu”



“Còn xếp hàng nữa. Dễ thương quá”.

Khi Đào Anh Thy và dì Hà bước ra ngoài, nghe thầy người bên cạnh khen, bọn họ nở một nụ cười lịch sự. Khi đang người đợi thang máy bên cạnh đi qua, thì nghe thấy một giọng nói ngạc nhiên.

“Đào Anh Thy?”

Đào Anh Thy ngẩn ra một chút, quay đầu lại.

“Có vài người đứng ở cuu thang máy, khi tầm mắt rơi vào gương mặt của một người đàn ông trong đó, ánh mắt Đào Anh Thy có chút xa xăm. nhưng khi phản ứng lại người này là ai, sắc mặt nhanh chóng trắng bệch, đến cả cơ thể cũng khẽ run lên! Đây là một loại bản năng sợ hãi về cả cơ thể và tâm lý.

Dì Hà còn nhận ra người đàn ông này nhanh hơn Đào Anh Thy, dù sao thì năm đó thì Đào Anh Thư trở về bên bà nội thì vẫn còn bé. Dì Hà không khỏi lại gần Đào Anh Thy. nằm chặt tay của cô, dường như đang tiếp dũng khi cho Đào Anh Thư, nhưng lại nhận ra tay của Đào Anh Thy rất lạnh.

Đào Anh Thy cảm thấy dì Hà đang kéo mình, mới khẽ tỉnh táo lại. Khi Đào Hải Trạch đi qua, cơ thể Đào Anh Thy cứng đờ lại không thể cử động được.

“Không nhận ra ba sao?” Trên mặt Đào Hải Trạch đeo một cặp kinh cận, dáng vẻ cười rất vô hại.

Tuy nhiên chỉ có Đảo Anh Thy biết, hình ảnh bạo lực của ba cô trong đầu cô là như thế nào.


“Ông xã” Một người phụ nữ đi qua, khoát cánh tay Đào Hải Trạch, khi nhìn Đào Anh Thy thì ngẩn ra.


“Ai, là cô sao? Đã quen sống ở đây chưa?”


Người phụ nữ này còn là chủ nhà của Đào Anh Thy. Sao lại trừng hợp như vậy chứ.


Đào Anh Thy không nói gì cả, quay người kéo dì Hà rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK