Dù sao thì nhà họ Xa càng loạn thì càng có lợi cho cô!
Chỉ là, Xa Huệ Anh bị thương, sao Đào Hải Hùng lại nhận được tin tức?
Chắc chắn Xa Huệ Anh và Đào Hải Trạch sẽ không nói, chẳng lẽ là Đào Sơ Tâm nói?
Trên đường lớn rất thông thoáng, Rolls Royce chạy băng băng tới Biệt thự Minh Uyển.
Đào Anh Thy nằm trên ghế, chân vểnh lên, bên cạnh còn để một đôi dép lê.
Thoải mái xem điện thoại Chơi một lát thì ngủ thiếp đi.
Xe đến Biệt thự Minh Uyển mà cô còn chưa tỉnh lại.
Lý Ba vừa nghĩ không biết có nên gọi cô dậy hay không thì thấy một bóng người màu đen từ sảnh lớn đi về phía bên này, vội im miệng.
Tư Hải Minh mở cửa xe, bên trong xe, Đào Anh Thy đang ngủ rất thoải mái, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Cho dù Tư Hải Minh ôm cô xuống xe thì Đào Anh Thy cũng chỉ đổi một tư thế khác ngủ trong ngực anh thôi!
Giày còn ở trong xe, hai chân trần trụi trắng nõn.
Đi về phòng, nhẹ nhàng đặt Đào Anh Thy lên giường, Tư Hải Minh cũng không đứng dậy, bóng đen bao lấy thân thể mảnh khảnh của cô, đe dọa nhìn gương mặt nhỏ điềm tĩnh đó, cũng không có chạm vào cô.
Chờ khi Đào Anh Thy tỉnh lại thì đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Ngước nhìn gương mặt đẹp gần trong gang tấc, mặt hơi ngước lên, trông giống như đang hôn.
Trong đầu đang hồi tưởng lại.
Ừ, cô nhớ lại rồi!
Hôm qua sau khi cô rời khỏi bệnh viện thì ngồi, à không, là nằm trong xe!
Năm một chút thì ngủ mất!
Không thể trách cô được! Chỗ ngồi trong xe rất dễ chịu, xe lại chạy rất yên ổn, không ngủ mới lạt Cô rất phục mình!
Có thể ngủ tới xuống xe mà cũng không biết!
Chắc chắn không phải là mình tự đi về phòng!
Ngoại trừ Tư Hải Minh ra thì không còn ai khác, ngẫm lại thì đúng là có chút xấu hổ, ừm!
Khi Đào Anh Thy ngửa mặt lên ngẩn ngơ nhìn Tư Hải Minh thì bóng đen bao trùm, tấn công cái miệng nhỏ của cô!
Người đàn ông này tỉnh dậy khi nào?
Cô muốn lùi về sau một chút nhưng sau ớt lại bị một bàn tay giữ lại…
“Ừm..” Đào Anh Thy bị hôn đến không hít thở nổi nhưng lại không thể nào phản kháng lại được.
Cho đến khi cô bị hôn tới toàn thân mềm nhũn, sắp tắt thở thì mới được thả ra.
“Phì phò… phì phò… Đào Anh Thy há hốc mồm ra thở hồng hộc như trâu, sắc mặt ửng hồng, hai mắt ngập nước nói: “Tôi… tôi chưa đánh răng…”
“Cũng đúng lúc, tôi cũng chưa” Tư Hải Minh trầm giọng đáp, chuẩn bị đè tới.
Đào Anh Thy thẹn thùng cúi mặt xuống: “Làm như vậy không tốt đâu? Sáu đứa nhỏ sắp thức dậy rồi, tôi… tôi đi qua đó xem một chút?”
Tư Hải Minh nhìn cô, ánh mắt đen sâu thẩm như mực, rất có tính xâm lược: “Không được!”
Đào Anh Thy bị anh nhìn tới tim đập rộn lên, lại mặt đỏ tai nóng!
“Chiếc… chiếc xe đó, cho tôi thật sao?”
Đào Anh Thy hỏi. “Hơi mắc…
Có vẻ như cô không nên thêm chữ “vào, cái gì mà “hơi mắc”? Là mắc tới hết hồn hết vía mới đúng!
““Thoải mái không?” Tư Hải Minh lại hỏi lại câu đó Nhưng mà địa điểm không giống!
Cho nên Đào Anh Thy cũng không biết nên trả lời như thế nào, mặt phiếm hồng, tựa như sắp bốc cháy đến nơi!
‘ừm?
“Dễ… dễ chịu, anh đứng dậy đi, tôi phải dậy đi làm…” Đào Anh Thy tỏ vẻ đẩy anh ra, cảm giác nơi lòng bàn tay là sự rắn chắc và nóng rực từ cơ ngực của Tư Hải Minh!
Sau đó, một tay cô bị Tư Hải Minh nắm chặt lấy nhét vào trong chăn.
Toàn thân Đào Anh Thy bỗng nhiên cứng đờ, trên mặt đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
“Anh… anh?”
“Trên đó là cái gì?”
Đào Anh Thy cắn môi, hai mắt khẽ run lên, ầng ậng hơi nước, người này… quá đen tối rồi.
“Đừng đi làm..” Hai mắt đen của Tư Hải Minh cực kỳ nguy hiểm, dường như có thể ăn thịt cô bất cứ lúc nào.