Mục lục
Tổng tài nguy hiểm Anh thật hư hỏng (full) - Đào Anh Thy - Tư Hải Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô không hiểu tại sao Tư Hải Minh lại hỏi về vấn đề này rồi? Người đàn ông nguy hiểm này buổi sáng tâm trạng còn có áp suất thấp đến nỗi là cho người người phải sợ hãi, thì tại sao giờ đây lại đột nhiên hỏi đến chuyện sinh con rồi…

Đào Anh Thy chuyển tâm mắt qua một phía: “Trong bệnh viện có bác sĩ và y tá, mọi mọi thứ đều rất thuận lợi.” “Còn ký với bệnh viện thỏa thuận bảo mật? Hửm?” “Sáu cái nhau thai, tôi cũng không muốn tôi và các con cùng xuất hiện trên đầu đề tin tức, rồi làm cho toàn bộ thế giới đều biết…” Đào Anh Thy nói ra.

Lúc đó cô sinh con, dưới sự hỗ trợ của các trang thiết bị trong bệnh viện, tuy rằng suôn sẻ, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên sinh, sự hoảng sợ trước khi sinh ở trong lòng cũng chỉ có mình cô biết.

May mà ở thời điểm sinh, nghĩ đến sáu đứa bé đáng yêu ở trong bụng sẽ đi đến bên cạnh mình, thì liên cố mà không hoảng sợ, rôi vội nghĩ đến bọn chúng.


Có lẽ đó chính là hiện thân của tình mẫu tử! “Là không muốn đề cho cả thế giới biết, hay là không muốn cho tôi biết được? Hửm?” Tư Hải Minh âm trâm như khàn giọng hỏi, hơi trừng phạt.

“Đừng mà…” Cơ thể của Đào Anh Thy run lên mạnh mẽ, tay vội túm lấy cánh tay của Tư Hải Minh, cho dù là móng tay có bấm vào, cũng đều cả thấy bắp thịt trên cánh tay quá cứng rắn: “Lúc đó tôi cũng hề không biết là anh… cũng không có nghĩ nhiêu như vậy. Chỉ là nghĩ đến… nghĩ sẽ bảo vệ con… lấy tay ra đi…” “Không thích tay của tôi? Vậy đổi thành cái khác…” Tư Hải minh nói dứt câu, thì liên hôn cô.

Đào Anh Thy cau mày mà chống cự, song, càng kháng cự, Tư Hải Minh lại càng hôn sâu hơn, càng bá đạo…

Sau giấc ngủ trưa.

“Mẹ ơi… Bảo An tỉnh dậy đầu tiên, dụi dụi mắt, ánh mắt mờ mịt đảo qua đảo lại, thế mà vẫn không nhìn thấy mẹ đâu” Liên xê dịch thân hình tròn tròn mà đi xuống giường, lúc ngã vào trên người của Bảo Nam đang ở dưới giường còn bị bật lên một cái, rồi lại đứng lên, đi ra khỏi cửa.

Bảo Nam cũng tỉnh lại: “Bảo An.. “ Tiếp theo bốn cái bánh bao nhỏ ở trên giường cũng theo đó mà tỉnh dậy, xuống giường, rồi vội chạy theo Bảo An.

Tư Hải Minh và Đào Anh Thy đang ngủ say ở trên giường, thì giường rung lên một cái, toàn bộ sáu đứa nhỏ đều đang leo lên giường…

“Ba ơi! Mẹ ơi!” Tư Hải Minh đang ôm Đào Anh Thy trong lòng cũng giật cả người, mắt đen chợt mở ra.

Mà Đào Anh Thy đang ngủ ngon cũng bị một tiếng ‘Mẹ ơï’ làm cho tỉnh giấc.



Ngay lúc nhìn thấy sáu đứa nhóc đang bò lên giường rồi muốn chui vào trong chăn, thì sợ đến kêu ra tiếng: “Đợi một chút đợi một chút, đừng chui vào đây!” Chân tay luống cuống mà đè chăn ở trên người lại, nhưng vẫn làm cho Bảo Nam nghịch ngợm chui trong chăn.

Ngay lúc Bảo Nam còn chưa hoàn toàn bò vào trong chăn mà vểnh mông tròn lên, thì liền bị Tư Hải Minh nắm lấy một chân của nó, rồi nhấc lên.

“AI Bỏ con ra! Mẹ ơi cứu mạng!” Bảo Nam vẫy đạp.

Tư Hải Minh quăng Bảo Nam qua một bên, gọi người bên ngoài đi vào.

Nữ giúp việc vội vàng đi vào, từng người một ôm lấy sáu đứa nhỏ đi ra ngoài.

Toàn bộ hành trình đều không dám ngẩng đầu lên.

Ở một diễn biến khác có một khuôn mặt mù mờ, chính là Bảo Nam đang phát điên ở trong lòng nữ giúp việc: “Mẹ! Con muốn mẹ! Con chán ghét bai A al” Cửa phòng được đóng lại, cũng ngăn cách cả tiếng kêu hung dữ của Bảo Nam.

Trong phòng yên tĩnh đi một chút, Đào Anh Thy thở phào nhẹ nhõm, cơ thể lui vào trong chăn vẫn còn đang run rẩy, rồi bao lại chính mình thành một con nhộng, chỉ lộ ra một nửa mặt tử mũi hướng lên trên.


“Căng thẳng như thế sao?” Đôi mắt đen láy của Tư Hải Thâm nhìn xuống cô với vẻ thích thú vô cùng.


Đào Anh Thy nghiến răng, ánh mắt tránh qua một bên, người này cần hỏi nhiều vậy sao? Cơ thể ở dưới chăn thì không một mảnh vải che thân, bọn nhỏ thì muốn chui vào bên trong, nói tóm lại thì cũng cần phải kiêng dè chứ.


Đừng nói cô, Tư Hải Nam cũng trần như nhộng đấy! Lúc Đào Anh Thy ngồi dậy, cảm thấy xương sống thắt lưng đau nhức không thôi.


Người đàn ông này muốn ngủ chỗ nào chứ? Rõ ràng là muốn ngủ cô mà! “Bữa tối để cho người mang lên đi, không cần phải đi xuống” Đào Anh Thy muốn từ chối theo bản năng, thế là lập tức quay đầu lại, nhưng ròi vừa vặn nhìn thấy Tư Hải Minh xuống giường, thân thể gợi cảm mà trần trụi đó làm cho ánh mắt cô hơi ngưng một chút, ngay tức khắc quay mặt đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK