Diệp Thiên Thanh suy nghĩ đúng là vậy: “Tôi nghe anh cô gọi cô là Anh Thy”
“Tôi tên Đế Anh Thy, mấy người anh trai đều gọi tôi là Anh Thy, cô cũng gọi vậy đi!”
“Tôi tên Diệp Thiên Thanh. Cô gọi sao cũng được hết” Diệp Thiên Thanh biết cô họ Đế, em gái của Đế thần y đương nhiên là họ Đế rồi, cộng thêm mọi người đều gọi cô là Anh Thy, có thể thấy ở nhà được cưng chiều thế nào. Nhưng mà ở thủ đô hình như không nghe nói có thế lực nào họ Đế, họ ở ẩn ư? Chắc là vậy, cô cũng không hiểu về mấy chuyện này lắm.
“Cô thật sự không định ly hôn à?” Đế Anh Thy hỏi lại.
“Ừm, tôi muốn cho anh ta một cơ hội”
“Vậy mặt của cô thì sao, khi nào Đế Anh ba tôi trị?” Đế Anh Thy hỏi.
Diệp Thiên Thanh thiếu chút nữa đã quên mất chuyện này. Bởi vì đứa trẻ đến đột ngột khiến kế hoạch của cô đảo lộn hết. Trong bụng còn là thai sinh ba nữa, thật sự quá chấn động. Có thai một đứa đã là ngoài ý muốn rồi, ba đứa… Cô đúng là…
“Có dùng thuốc gây mê hay không?” Bởi vì thuốc gây mê sẽ không tốt cho thai nhi, những kiến thức cơ bản này cô cũng biết…
Đế Anh Thy cho rằng Diệp Thiên Thanh biết thói quen của của anh ba là lúc phẫu thuật không dùng thuốc gây mê, dù sao truyền thuyết của Đế thần y vẫn được lưu truyền rộng rãi mà, cô nói: “Đương nhiên là có, cô yên tâm đi, sẽ không để cô thấy đau đâu!”
Chỉ cần cô nói một tiếng anh ba sẽ đồng ý ngay thôi.
Nhưng Diệp Thiên Thanh nghe vậy lại lo lắng.
“Chẳng lẽ cô không muốn gây mê?” Tuy Đế Anh Thy cảm thấy hỏi như vậy có vẻ kỳ lạ nhưng cô không thể nghĩ được lý do nào khác.
“Để tôi suy nghĩ đã, hay là để từ từ đi! Để xem thái độ của Tân Chinh thế nào. Tôi không hy vọng anh ta ở bên tôi là vì khuôn mặt, nếu anh ta thực sự không để ý thì tôi sẽ trị” Diệp Thiên Thanh nói.
“Chỉ cần cô thấy chắn là được, đừng để bản thân bị tổn thương” Đế Anh Thy nói.
“Tôi sẽ thật cẩn thận” Diệp Thiên Thanh chờ đến gần nửa tháng sau mới đưa một bản báo cáo có thai cho Tân Chinh.
Tân Chinh cầm lên lấy xem, không hiểu hỏi: “Đây là cái gì?”
“Có thai, không biết đọc chữ à?”
“Thật à?” Tân Chinh kích động, không ngờ chỉ làm một lần đã có: “Tôi đúng là quá lợi hại!” Diệp Thiên Thanh nghe anh ta khoe khoang rất muốn mắng đồ không biết xấu hổ.
“Đến đây ngồi xuống!” Tân Chinh kéo tay cô bộ dáng rất thân thiết.
Trong lòng anh ta sướng điên, đúng là muốn cái gì thì có cái đó mà!
Nhịn thêm mười tháng thì không chỉ có con mà còn có thể cưới con gái nhà họ Tào nữa rồi.
Sau đó chỉ cần nói với con gái nhà họ Tào đứa trẻ này là chuyện ngoài ý muốn, là do Diệp Thiên Thanh bỏ thuốc mình, dù sao cô ta cũng yêu mình như vậy chắc chắn sẽ chấp nhận.
Hơn nữa bị bệnh như thế được mình coi trọng là may mắn của cô ta rồi.
Diệp Thiên Thanh mỗi ngày đều sẽ đến tiệm hoa, Tân Chinh không tìm cô cô cũng sẽ không tìm Tân Chinh, tốt nhất là Tân Chinh vẫn như trước kia vĩnh viễn đừng tìm cô luôn đi.
Nhưng bởi vì có thai nên đôi khi anh ta vẫn sẽ gọi điện thoại hỏi thăm một chút. Đương nhiên mỗi ngày đi làm anh ta vẫn sẽ không bao giờ đưa cô đi, cho rằng chỉ là mang thai thôi mà đâu phải đi không nổi đâu, không cần lo lắng nhiều như vậy.
Hôm đó Đế Anh Thy đến tiệm hoa tìm Diệp Thiên Thanh, hai người pha sữa uống.
“Sao tôi thấy sắc mặt của cô hôm nay xanh xao thị hỏi.
Diệp Thiên Thanh sờ mặt mình: “Có sao? Có thể là bởi vì… Mang thai đi” Đế Anh Thy thiếu chút nữa phun sữa trong miệng, nhìn bụng Diệp Thiên Thanh vẫn bằng phẳng, nhưng vì quần áo rộng thùng thình nên cũng không ra được gì.
“Cô… Cô mang thai? Là của chồng cô?”
“Là của anh ta” Diệp Thiên Thanh nói.
“Ôi, đúng đúng, xem tôi hỏi cái gì kìa” Đế Anh Thy bật cười.