Mục lục
Tổng tài nguy hiểm Anh thật hư hỏng (full) - Đào Anh Thy - Tư Hải Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nụ cười trên mặt Đào Anh Thy đột nhiên giảm dân, cô cố hết sức tập trung vào người mấy đứa bé.

Bảo Vỹ chạy tới, trên đầu cột một chùm tóc nhỏ tròn tròn, khuôn mặt phồng lên không vui: “Mẹ, ở đây cũng không có côn trùng!”

Đào Anh Thy đổ mồ hôi, cho nên con vừa cảm ngón tay vào cỏ là để tìm côn trùng đấy hả?

Bãi có ở đây được dọn dẹp đúng giờ, không cần nói đến côn trùng, e rắng tìm thấy một con kiến cũng đã khó rồi.

Báo Hân cũng chạy theo tới: "Ba ơi, chơi trò chơi đi!"

Bảo Nam và mấy đứa bé khác cũng đến vây xung quanh, nhìn ba mẹ với vẻ mặt phấn khích, như thể đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu rồi.

“Được” Tư Hải Minh đồng ý rồi.


Đào Anh Thy ngạc nhiên quay mặt sang: “Anh sẽ không chơi thật đúng không? Mọi người đều đang nhìn không...' Chữ “hay” ở đẳng sau sau vẫn chưa được nói ra.

Phát hiện ra rằng Bào Điển và dì Hạ không biết họ đã rời đi từ khi nào mất rồi.

"Dù sao tôi cũng không biết chơi loại trò chơi này..." Đào Anh Thy nói xong liền quay người rời đi.

Nhưng mà vừa chuẩn bị rời đi thì...

“Mẹ không muốn chơi trò chơi với tụi con à?” Bảo Vỹ hỏi.

"Mẹ..." khẽ nheo miệng lại, nước mắt rơi xuống từ lúc nào không hay.

Đào Anh Thy nhìn bốn đứa nhỏ còn lại, mỗi đứa đều có bộ dạng đáng thương.

Cô mỗi lần bị sáu đứa nhỏ nhìn mình như vậy, thì cô đều không nỡ lòng nào mà từ chối.

Trong lòng đang đấu tranh phân vân, thì khi cô lùi chân lại, đã bị vấp phải thứ gì đó.



"A... Đào Anh Thy giật mình.

Một giảy sau, anh siết chặt bên hông và thuận thể đã đè cô xuống bãi cỏ.

Ánh mắt của Đào Anh Thy hoảng hốt ngẩn người ra, phía trên người cô đã bị cơ thế của Tư Hải Minh che phủ một cách vững vàng, tạo thành một cái bóng trên người cô.

Cô nhìn chăm châm vào anh với ánh mắt hờn giận.

Vừa rồi là do anh vấp ngã!

“Con muốn chơi!" Bảo Nam chạy nhanh nhất.

®Con cũng muốn!” Báo Long chạy sát theo sau.

“Mẹ, con tới đây!” Bảo Vỹ nói.

“Con muốn leo lên!” Bảo Hân.

"Con... con..." Bảo My.

“Mẹ!” Bảo Hân mặt đó bừng hưng phấn, cho dù là người chạy cuối cùng cũng không ảnh hưởng đến sự hạnh phúc của cậu bé.

Sáu đứa nhỏ lần lượt leo lên trên người Tư Hải Minh, và tất cá đều ục ịch thở hổn hển leo lên.

Đào Anh Thy thậm chí còn không có cơ hội để ngọ nguậy, mắt cô nhìn thấy trên người Tư Hải Minh đang dính đầy “bánh bao nhân thịt”.

Trong lòng cô thở dài một hơi, sau này sẽ không thể luôn có những trò chơi như vậy xuất hiện háng ngày đúng không?

Đối với cô mà nói, cảnh này có khác nào bị giày vò đâu.



Mặc dù trên người cô không hề chống đỡ một chút trọng lượng nào của 6 đứa bé, nhưng mà cô đã tiếp xúc gần sát với cơ thể của Tư Hải Minh.

Mặt cô cùng với mặt của anh lại càng gần trong gang tấc, ánh mắt nhìn chăm chăm, hơi thở vướng víu tuôn trào ra ở trên mặt, khoảng cách giữa bốn bờ môi rất là nguy hiếm, dường như có thế dính lấy nhau bất cứ lúc nào.

Đào Anh Thy gần như đến mức phải nín thở.

Tính ra cũng đã gần một phút, Đào Anh Thy định chuẩn bị để sáu đứa bé xuống, chơi một lát thế là được rồi!

Tuy nhiên, khi cô vừa mở miệng ra thì khuôn mặt của Tư Hải Minh đã che lại hết, cô sợ hãi tới mức trực tiếp khép miệng lại ngay.

Tư Hải Minh không hề chạm vào miệng cô, mà là giữ nó ở khoảng cách có cũng như không 1mm.

Nhịp tim của Đào Anh Thy tăng nhanh, toàn thân căng thẳng cứng đờ, hai mắt bối rối hoảng loạn nhìn theo bóng đáng của sáu đứa bé, cũng may bọn chúng chơi rất là vui vẻ, căn bản là cũng không để ý đến hành động đang xảy ra ở bên dưới.

Ngay cả khi nhìn xuống đi chăng nữa, cũng chỉ có thể nhìn thấy phía sau đầu của Tư Hải Minh!

Đào Anh Thy cau lông mày tuyệt đẹp của mình lại, quay mặt đi, rồi thở gấp nhẹ.

Đôi mắt đen của Tư Hải Minh nhìn vé bối rối trên gương mặt của cô với vẻ am hiểu sâu sắc.

Đào Anh Thy cảm thấy bản thân ngay giờ phút này đã trở thành con mồi trong mắt Tư Hải Minh, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị anh xé xác ra mà liếm láp! Chiếm đoạt!

“Có thể đứng dậy được chưa?” Đào Anh Thy dùng lực vùng vẫy.


Cơ thể Tư Hải Minh đè chặt vào cô: "Xem biểu hiện của cô cái đã”


Đào Anh Thy trợn mắt nhìn anh, cái biểu hiện gì cơ chứ?


Tư Hải Minh bình tĩnh nhìn cô, không hề có ý định muốn đứng dậy.


Đào Anh Thy nghiến răng nghiến lợi, cô tin rằng nếu cô không làm gì cả, Tư Hải Minh nhất định sẽ đè cô xuống như thể này cả đêm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK