Cánh cửa thang máy đóng lại, khóe miệng của Đào Anh Thy làm thế nào cũng không thể kìm nén xuống được.
Cho dù sáu đứa con của mình chỉ ngồi trên xe trong khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng cũng vô cùng vui vẻ.
Nhưng Tư Hải Minh nghĩ như thế nào vậy? Anh không chỉ không tức giận mà còn cho phép cô lên xe của anh?
Tại sao lại như vậy? Không để ý nữa, cho dù cô không nhìn thấu được suy nghĩ sâu sắc không lường được của Tư Hải Minh thì cũng không ngăn cấm được cô muốn ở cùng với sáu đứa con của mình vào lúc này.
Nhìn thấy sáu đứa con vì gặp cô mà không ngại nguy hiểm tìm đến tận đài truyền hình, trong lòng Đào Anh Thy rất xúc động.
Cô không thể nào để sáu đứa con của mình cố gắng như vậy, trong khi đó mình lại chỉ có thể đứng tại chỗ đờ đợi các con được.
Đào Anh Thy cầm lấy túi xách, quay đầu chạy ra khỏi văn phòng làm việc.
Cô vừa mới vào đến thang máy, chuông tin nhắn điện thoại liên vang lên.
Cô cầm lấy điện thoại ra, là tin nhắn được gửi đến từ Tư Hải Minh.
Trong đó ghi ba chữ: Bãi đỗ xe.
Đào Anh Thy đưa tay lên gõ bàn phím, sau đó đi thẳng đến tầng một.
Cánh cửa thang máy mở ra.
Một chiếc xe Rolls Royce màu đen độc tài dừng cách nơi này không xa, Đào Anh Thy đi qua bên đó.
Vệ sĩ mở cửa xe giúp cô, sáu đứa con ngồi trong xe vui vẻ kêu lên.
“Mẹ ơi!” Trên gương mặt Đào Anh Thy nở nụ cười, nhưng vẫn không quên liếc nhìn Tư Hải Minh đang ngồi ở bên trong với dáng vẻ lười nhác.
“Bảo Nam, con ngồi yên đó, cẩn thận bị ngã… Đào Anh Thy đặt cái túi ở bên cạnh, ngăn cản cậu bé Bảo Nam nghịch ngợm.
Năm đứa con khác của cô hai đứa ở bên trái, hai đứa ở bên phải đều bám lấy cánh tay của cô. Còn có cậu bé Bảo An mở to mắt nhìn, cậu bé không thể nào theo kịp được nên ngôi im tại ghế.
Cậu bé đang suy nghĩ nghiêm túc xem mình nên trèo lên như thế nào.
Đào Anh Thy cười, ôm lấy cậu bé ngồi trên đùi mình.
Gương mặt nhỏ bé của Bảo An kích động đỏ bừng cả mặt, đầu dựa vào trong lòng Đào Anh Thy: “Mẹ Ơi…! Chiếc xe đi lên phía trước, Bảo Nam đứng trên ghế xe mất thăng bằng, cơ thể ngã lộn nhào ra phía sau.
Một giây trước còn nhìn thấy Tư Hải Minh ngoài cửa sổ. Dường như đôi mắt anh mọc ở bên cạnh vậy, anh đưa tay ra kịp thời đỡ lấy cơ thể của Bảo Nam, vì vậy cậu bé mới không bị ngã lộn nhào xuống.
“.” Đào Anh Thy thầm nghị, động tác của anh thật nhanh.
“Ngồi tử tế đi!” Tư Hải Minh lên giọng uy hiếp.
“Con muốn đến chỗ mẹt” Bảo Nam trượt xuống khỏi ghế, muốn trèo lên người Đào Anh Thy.
Nhưng cậu bé lại bị bàn tay to lớn của Tư Hải Minh xách lên rồi đặt lên đùi to lớn của mình, sau đó đánh lên bờ mông đầy thịt của cậu bé.
“ÁI Mẹ ơi cứu con!” Bảo Nam vung vẩy đôi tay và đôi chân ngắn nhỏ của mình, nhìn chằm chằm vào co.
Đào Anh Thy sững sờ nhìn, cô biết lực ở bàn tay Tư Hải Minh rất mạnh. Có lẽ anh không dùng lực quá mạnh khi đánh Bảo Nam, nếu không cơ thể nhỏ bé của cậu bé sao có thể chịu được bàn tay cứng như thép của anh.
Đào Anh Thy vừa định lên tiếng cầu xin giúp cho Bảo Nam, nhưng Bảo Nam đứng lên, mông ngồi trên đùi lớn của Tư Hải Minh.
Cậu bé ngồi thành một đống nhỏ, hét lên với Tư Hải Minh: “Ba đánh con mấy cái lận! Ba là đồ đáng ghét!” “Con còn muốn chơi đồ chơi ở trong nhà không?” Tư Hải Minh hỏi cậu bé với vẻ mặt không thay đổi gì.
“Ơ..” Bảo Nam chớp chớp đôi mắt to tròn của mình, trong đầu nghĩ về rất nhiều súng, kiếm, xe mà ba mua cho mình. Dáng vẻ kiêu căng vừa nấy lập tức bị đè nén xuống, cậu bé cúi đầu đầy ủy khuất: “Con… Con muốn” “Nếu muốn thì nghe lời đi” Đào Anh Thy cảm thấy mình cũng không cần nói thêm gì nữa.
Tư Hải Minh không phải là người dễ chọc vào, Bảo Nam rất giống anh. Mặc dù cuối cùng cậu bé vấn bị chèn ép một cách tuyệt tình, nhưng cũng coi như là đang dạy dỗ cậu bé đi.
Đào Anh Thy quay đầu nhìn về cửa sổ xe, nhìn chăm chú con đường bên ngoài.
Không phải là đường quay về biệt thự và cũng ngược hướng về phòng trọ của cô.
Vậy mọi người đang đi đâu đây? Cô tưởng Tư Hải Minh đưa cô về, vì vậy khi đi trên đường để cho cô thân thiết gần gũi hơn với sáu đứa con của mình.
Nhưng nhìn con đường này, vẻ mặt Đào Anh Thy thoáng thay đổi.
Lẽ nào là… đi đến biệt thự Minh Uyển sao?” Càng đi càng thấy giống, đi đến cuối cùng thì cô chắc chắn đây chính là đi đến biệt thự Minh Uyển.
“Em có thể xuống xe” Tư Hải Minh lên tiếng, giọng nói trầm thấp khiến người ta không nghe ra được cảm xúc gì.