Mục lục
Tổng tài nguy hiểm Anh thật hư hỏng (full) - Đào Anh Thy - Tư Hải Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đế Hoàng Minh giống như đã biến thành một chiếc máy làm đá không có cảm xúc, quay mặt lại đây, Đế Anh Thy căn răng cười gượng.

Điện thoại rung lên.

Đế Hoàng Minh thu hồi tấm mắt, lấy điện thoại di động ra, liếc mắt nhìn một chốc rồi mới bắt máy, nhưng lại không nói gì, dường như là đầu dây bên kia đang nói.

“Ừ” Đế Hoàng Minh đáp một tiếng rồi cúp máy.

Đế Anh Thy hỏi: “Anh cả, là chuyện công việc hả? Nếu anh bận thì cứ đi trước đi. Còn có anh hai và anh ba ở đây cùng với em mà”

Nghe những lời quá sức như thế này, khí tức lạnh lẽo của Đế Hoàng Minh càng thêm u ám hơn: “À, vậy ý của Anh Thy là có anh hai và anh ba là được, còn anh cả có ở nhà hay không cũng không quan trọng, đúng không?”


“Á, anh cả hiểu lầm em rồi, là do em sợ mình làm chậm trễ công việc của anh thôi”

“Sẽ không.”

“Vâng” Để Anh Thy không tiếp tục nói thêm gì nữa.

Trong lòng nghĩ thầm rằng, anh cả là người thích hợp để kết hôn sao?

Nếu Kiều Thanh Lam thật sự gả cho anh thì có phải thật sự rất vất vả hay không?

Cô có chút thông cảm với Kiều Thanh Lam.

May mắn thay người kia chỉ là anh trai ruột của cô mà thôi.



Trên sân khấu đủ loại các chàng trai tuấn tú, Đế Anh Thy nhìn mà hoa cả mắt, vô cùng buồn ngủ, mí mắt nặng trĩu, dứt khoát dựa đầu lên vai anh cả, không bao lâu sau liền đi vào giấc ngủ.

Đế Hạo Thiên thấy thế, anh ta bèn giơ tay lên, người hâu lập tức cho dừng âm nhạc, coi như đã kết thúc buổi biểu diễn trong ngày.

Đế Bắc Lâm chăm chăm nhìn về phía Để Hạo Thiên, đè thấp giọng nói: “Anh làm cái quỷ gì vậy?

Vì sao anh lại tìm một người con trai không mặc quần áo đến đây?”

“Anh chỉ nói gần đây có nhiều ngôi sao nổi tiếng như vậy, bất kể là khiêu vũ, nhảy múa hay là ca hát, ai mà biết sẽ có loại con trai như thế này”

Đế Hoàng Minh lạnh nhạt cảnh cáo: “Đứng đánh thức con bé.”

Đế Bắc Lâm nhìn em giá của mình đang ngủ, ánh mắt không khống chế được trở nên cực kỳ ôn nhu, ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn cái cằm nhiêu thịt của Đế Anh Thy: “Ngủ thôi mà cũng đáng yêu như vậy, biết làm sao bây giờ đây”

Đế Hạo Thiên nhìn chằm chằm khuôn mặt của Đế Anh Thy: “Quả nhiên trong đứa ngốc Anh Thy này các anh trai vẫn là quan trọng nhất, ngay cả mấy tên con trai trên sân khấu cũng không liếc mắt nhìn đến”

“Thầy giáo gọi điện thoại tới nói, nhà họ Kiều không tới” Đôi mắt Đế Hoàng Minh lạnh lùng.

“Có chuyện gì xảy ra sao?” Đế Bắc Lâm hỏi.

Cái này làm cho nhà họ Kiều mà nhà họ Kiều dám không đi sao?

“Con gái thứ hai của nhà họ bị bệnh.”

Đế Hạo Thiên khịt mũi nói: “Cô chủ này thật đúng là biết chọn thời điểm đổ bệnh quá đi”

Đế Bắc Lâm nhìn Đế Hoàng Minh lạnh lùng, nói: “Anh cả đang lo lắng chuyện gì khác hả?”



Đế Hoàng Minh còn chưa nói, Đế Hạo Thiên lười biếng dựa lưng vào ghế sô pha, nhanh miệng nói ra một câu: “Suy nghĩ chuyện của Trang sức Hoài Thy”

Sắc mặt của Đế Bắc Lâm trầm xuống, tầm mắt dừng lại trên gương mặt đang nhắm mắt ngủ say của Đế Anh Thy, lóe lên tia ẩn nhãn.

“Kiều Thanh Lam chính là gương mặt đại diện cho Trang sức Hoài Thy, sản phẩm mới của Trang sức Hoài Thy sẽ được ra mắt ở khu vực Đông Nam Á vào ngày mốt”

Đế Hạo Thiên nói: “Thẳng thắn trực tiếp loại bỏ Trang sức Hoài Thy ra khỏi khu vực Đông Nam Á”

“Chỉ có chúng ta mới có thể mạnh tay làm như vậy, đến lúc đó nhân vật kia không phải sẽ thấy kỳ lạ sao? Đối phương cũng không ngốc, đừng có dẫn người tới cửa” Tầm mắt của Đế Bắc Lâm băn về phía Đế Hạo Thiên.

“Đây là lý do vì sao mà Trang sức Hoài Thy hiên ngang thống trị ở khu vực Đông Nam Á như thế” Đế Hạo Thiên muốn giơ chân đạp mạnh vào cái ghế dựa, nhưng nghĩ đến Anh Thy còn đang ngủ, chỉ đành phải nhịn xuống, rút chân về.

Đế Hoàng Minh ôm lấy Đế Anh Thy, bế bổng cô lên: “Đều chú ý chút đi”

Một bóng đen cao to dựa vào lan can ban công ngoài trời, trong tay cầm điện thoại di động gọi video. Ở phía xa xa là biển động dưới bức màn đêm đen, phối hợp rất là sâu sắc.

Chính giữa màn hình là sáu đứa nhóc hiếu động đến mức chỉ toàn là nghe được âm thanh của những đứa trẻ con này.


“Ba ơi, ba đã tìm được mẹ rồi hả?”


“Khi nào mới có thể tìm được mẹ đây”


“Mỗi ngày đều nói đi tìm mẹ của con, mẹ của con đang ở đâu chứ”


“Ba sẽ tìm được mẹ phải không? Bởi vì mẹ cũng sẽ nhớ chúng ta mà”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK