Mục lục
Tổng tài nguy hiểm Anh thật hư hỏng (full) - Đào Anh Thy - Tư Hải Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khóa cửa xong, lúc Đào Anh Thy bước theo Tư Hải Minh đến thang máy: “Anh để chìa khóa ở đâu vậy?”

“Trên người”

“Tôi tin mới lạ! Lần trước anh nói trên người mà tôi đâu có tìm rai” Đào Anh Thy không hài lòng.

“Em có thể tìm lần nữa mà”

“Không, hay lài anh cho tôi xem thử đi?”

Đào Anh Thy tuyệt đối sẽ không mắc bấy lần hai.


Tư Hải Minh bước vào thang máy, Đào Anh Thy bước theo, vẻ mặt mong chờ, mong chờ Tư Hải Minh có thể chủ động lấy chìa khóa ra!

Ai ngờ chiếc bóng đen của Tư Hải Minh sáp tới làm Đào Anh Thy đứng sát vào tường thang máy.

Lưng Đào Anh Thy cứng ngắc, liên tục thở gấp, nhìn vào khuôn mặt điển trai đang áp sát mình với vẻ hoảng sợ!

Người..người này muốn làm gì vậy…

“Có chìa khóa hay không anh vẫn vào được” Đôi mắt đen của Tư Hải Minh, dường như muốn đi xuyên qua linh hồn của cô, không hề có chút e ngại!

“Được rồi được rồi, tôi không hỏi chìa khóa nữa, anh tránh ra đi..” Đào Anh Thy biết mình không đẩy nổi anh, cô định cúi người bước ra từ dưới cánh tay anh.

Nhưng có vẻ Tư Hải Minh đã biết trước được ý định của cô, véo vào mặt cô, hôn lên bờ môi nhỏ…



“Ưml Thang máy có máy..” Từ “quay” còn chưa được nói ra, mắt cô nhìn lên với vẻ hết sức hoảng hốt.

Bàn tay của Tư Hải Minh đã che kín hết máy quay.

Người cao đúng là có lợi thế, chỉ cân đưa tay lên, đã với được tới máy quay! Dễ như trở bàn tay!

“Chuyên tâm chút đi” Tư Hải Minh tiếp tục hôn Đào Anh Thy.

Lần này không còn lý do nào để nói nữ: Trên đường đến đài truyền hình, Đào Anh Thy ngồi rút người ở trên ghế, ngáp một hơi dài, có chút buồn ngủ.

Từ lúc thức dậy đến giờ chưa đến hai tiếng, mà đã buồn ngủ rồi.

Rõ ràng giấc ngủ nửa buổi sáng vẫn chưa đủ!

Cổ cô bị cứng, treo sang một bên Đào Anh Thy vừa nhìn qua, cả người đã ngã xuống gối Tư Hải Minh, nhìn chäm chăm lên ánh mắt quyền lực của người đàn ông phía trên “Hôm nay nghỉ đi”

“Không được, công việc là niềm vui của tôi!” Đào Anh Thy từ chối.

Nửa buổi sáng cô đã không đến đài truyền hình rồi, nếu không đi nữa, công việc này có phải quá thoải mái rồi không!

Người ta trả lương cho cô không thiếu một đồng nào!

Được rồi! Lương của cô cũng được trả từ bên tập đoàn Vương Tân, cũng là tiền của Tư Hải Minh!

Vừa nghĩ đến đây, cô lập tức không thấy mắc nợ nữa, thậm chí cảm thấy phải được trả hai phần lương…

Đào Anh Thy cố gắng ngồi dậy từ người Tư Hải Minh: “Em buồn ngủ hồi nào? Rõ ràng chỉ là mệt thôi!”



“Rất mệt?”

“Anh nói xeml” Đào Anh Thy xấu hổ tột cùng, nghiến răng nắm chặt tay mà kêu lên!

Cô bị như vậy rốt cuộc là do ai! Sau đó cuộn người ngồi yên trên ghế: “Tôi ngồi vậy nghỉ một chút là được rồi, dù gì xe của anh cũng khá thoải mái”

Ánh mắt đen huyền của Tư Hải Minh nhìn lướt qua, bàn tay mạnh mẽ nhấc bổng cô lên: “Ghế này có thoải mái hơn anh không?”

“Anh…Anh làm gì vậy..” Đào Anh Thy bị ép ngồi lên trên chiếc đùi săn chắc của Tư Hải Minh, nhìn thẳng vào anh. Tư thế ngồi này khiến cô đỏ hết cả mặt, ánh mắt không thoải mái: “Được rồi! Ngủ thì ngủ đi!”

Nói xong, cô đành phải dựa vào ngực của Tư Hải Minh, đầu thì tựa vào vai anh.

Như vậy thật sự rất thoải mái, nhưng cảm xúc trong lòng thật sự rất khó diễn tả…

Ngay lúc Đào Anh Thy ngáp, bàn tay của Tư Hải Minh sờ vào mắt cá chân của cô, anh cởi giày cho cô, sau đó là bên còn lại.

Đào Anh Thy yên lặng một hồi, sau đó đặt hai tay lên bờ vai rộng của Tư Hải Minh, cô hỏi: “Bây giờ tôi có giống một con ếch không?”


*„” Tư Hải Minh yên lặng một lúc, hỏi: “Tôi là gì?


“Nước ấm” Lúc Đào Anh Thy nói câu này, trong lòng cô hơi hoảng hốt! Liên sửa lại: “Không đúng, là nước sôi mới phải!”


Cô tin chắc là mình chưa suy nghĩ kỹ trước khi nói, nhưng cô cũng không có ý gì khác!


Cũng giống như bạn nói trời xanh, tôi nói mây trắng; bạn nói tiếng chim, tôi nói hoa thơm! Bình thường vậy thôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK