“Nhà họ Kiều là một gia tộc có tiếng, bây giờ cậu chủ đã lên tiếng nói như vậy, kết hôn không có vấn đề qì cả”
“Con có vấn đề”
“Vấn đề của con không phải là vấn đề”
Tần Huy nghiêm giọng nói: “Đừng có nghĩ rằng bà không nhìn thấy ảnh trong điện thoại của con là ai, con đang nghĩ cái gì vậy? Con cảm thấy có thể sao?”
“Con biết là không được, con cũng không có nói cái gì” Ánh mắt Tần Hành Chi ấn giấu sự nhẫn nhịn nhìn về phía xa, trong lòng mang theo đau khổ, giống như rượu mà anh ta ủ, yêu mà không có được.
“Đừng nói đây là ý của cậu chủ, ba còn hận không thể để con lập tức kết hôn đấy. Sớm kết hôn thì sẽ sớm cắt đứt ý niệm, đối với con chỉ có tốt hơn thôi. Hôn lễ này, con không kết cũng phải kết”
“Muốn kết hôn thì ba đi mà kết hôn” Tần Hành Chi quay người rời đi.
“Mày…”
Tần Huy tức đến nỗi suýt nữa nôn ra máu. Nói với tấm lưng của Tần Hành Chi: “Ba sẽ liên lạc với nhà họ Kiều, đến lúc đó mày nhất định phải đi gặp cô chủ thứ hai của nhà họ Kiều”
Nhà họ Kiều có hai cô con gái, Kiều Thanh Lam và Kiều Minh Nguyệt.
Lịch sử gia thế của Kiều Tiết Thanh cũng không vẻ vang gì, không hề có liên quan đến quý tộc. Khi còn trẻ ông ta là một thằng nhóc lăn lộn đầu đường xó chợ, sau đó bắt được một cô chủ của quý tộc ở Đông Nam Á, kết hôn sinh con, có chỗ dựa, có mối làm ăn, làm ăn phát đạt chỉ là chuyện sớm muộn.
Kiều Tiết Thanh có thân phận địa vị rồi thì liền không an phận nữa, tìm một tình nhân là người Châu Á bên ngoài, thậm chí còn đưa về nhà, sống cuộc sống hôn nhân một chồng hai vợ.
Vợ chính thức không muốn ly hôn cũng phải ly hôn, Kiều Tiết Thanh có tiền, bà ta lại là một người phụ nữ già, ly hôn là điều không có lợi nhất.
Nên chỉ có thể chịu đựng để Kiều Tiết Thanh lấy thêm vợ hai, Chu Ái Linh.
Khi Kiều Thanh Lam mười hai tuổi, thì Chu Ái Linh sinh thêm một đứa con gái nữa.
Kiều Tiết Thanh muốn có con trai, cho nên khi sinh thêm một đứa con gái nữa, ít nhiều gì ông ta cũng cảm thấy không vui. Thậm chí đến tên cũng để cho bà cả đặt, tên là Kiều Minh Nguyệt.
Kiêu Thanh Lam đóng sầm cửa phòng quần áo lại.
Kiêu Minh Nguyệt đang ở bên trong sắp xếp quần áo bị dọa giật mình. Nhìn người nghênh ngang kiêu ngạo kia bước vào, lập tức nịnh nọt tiến lên phía trước nói: “Chị vê rồi sao?”
“Đã giặt xong quần áo chưa?”
“Vâng, giặt xong rồi, cũng đã gấp rồi. Chị nhìn xem” Kiều Minh Nguyệt chỉ vào quần áo trong tủ cho cô ta nhìn.
“Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi? Nói chuyện với tao thì phải gọi là cô chủ, không được gọi là chị, mày không hiểu sao?” Kiều Thanh Lam hỏi.
“Xin lỗi chị”
“Để cái loại ti tiện như mày gọi tao là chị thật là ghê tởm. Ai biết được ngoài mặt thì mày gọi tao là chị, trong lòng lòng thì không biết đang nghĩ những chuyện bẩn thỉu gì? Tao thấy mày không khác gì một tính cách của người mẹ đã chết của cô, chính là hèn hạ”
“Mẹ em chết rồi, là bà chủ và chị đã nuôi nấng em, trong lòng em, ba và hai người là người thân quan trọng nhất của em” Kiều Minh Nguyệt nói.
“Ai thèm chứ? Mày chỉ là một con chó mà nhà họ Kiều nuôi thôi, mày so với chó còn tốt hơn một chút, biết giặt quần áo nấu cơm”
Kiều Thanh Lam chế nhạo nói: “Có điều ngày tốt của mày cũng sắp đến rồi. Mày còn nhớ cậu Tân không?”
“Nhớ ạ, ba muốn em gả cho người đó” Kiều Minh Nguyệt nói.
“Ngày mai mày đến nhà họ Tần, gặp mặt Tần Hành Chi. Chồng tương lai của mày, nhất định phải đi gặp mặt rồi.”
Kiều Thanh Lam vẫn luôn kiêu ngạo với Kiều Minh Nguyệt: “Đến lúc đó tao sẽ được gả vào nhà họ Đế, mà mày chỉ được gả cho người làm nhà họ Đế. Kiều Minh Nguyệt, mày mãi mãi sẽ bị tao giẫm đạp lên mà thôi. Biết tại sao mình lại tên là Kiều Minh Nguyệt không? Ngu ngốc và nhu nhược, đây chính là số mệnh của mày”
Kiều Minh Nguyệt nghe thấy vậy thì có chút thất thần.
Kiều Thanh Lam không có kiên nhẫn, cô ta tát vào mặt Kiều Minh Nguyệt.