Mục lục
Tổng tài nguy hiểm Anh thật hư hỏng (full) - Đào Anh Thy - Tư Hải Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đào Anh Thy vẫy tay chào chúng: “Ừ” Mãi cho tới khi không nhìn thấy sáu đứa bé và giáo viên, Đào Anh Thy mới hoàn hồn, bên cạnh còn có Tư Hải Minh im lặng đứng đó.

Mặc dù tối hôm qua cãi nhau, nhưng cô vẫn muốn tìm kiếm một tia hy vọng, không cần chọc giận anh ta: “Tôi đi… Cô chân chờ một chút, ngước mắt lên đối diện với đôi mắt đen nhanh, khiến cô run rẩy theo phản xạ. Cô không nói một lời, xoay người rời đi. Dù sao đã chủ động chào hỏi rồi.

“Đi đâu?” Giọng nói trâm thấp lạnh lẽo của Tư Hải Minh truyền đến.


Đào Anh Thy cứng đờ, quay lại nhìn anh ta: “Tôi đi đài truyền hình ”

“Lên xe.” Đào Anh Thy mím môi, không đáp lời. Tư Hải Minh ra lệnh xong thì lập tức lên xe, dường như anh ta không sợ Đào Anh Thy dám bỏ đi thẳng thừng.

Đúng là Đào Anh Thy không dám, thậm chí cô cảm thấy không nên chọc giận anh ta vào lúc này.

Xe chạy bon bon trên đường.

Đào Anh Thy và Tư Hải Minh cùng ngồi trên ghế sau. Ánh mắt sắc bén của anh ta vẫn luôn nhìn chằm chằm cô. Từ khi lên xe, tầm mắt này đã tồn tại.

Cô giả vờ thả lỏng, nhưng thực tế rất căng thẳng, sợ chuyện tối qua lại lặp lại, sợ Tư Hải Minh sẽ làm gì mình. Tuy nhiên cô biết, bất kể Tư Hải Minh làm gì mình, cho dù là ở trên xe, cô đều sẽ không thỏa hiệp…

“Em không có lời muốn nói sao?” Bầu không khí áp lực bị giọng nói trâm thấp của Tư Hải Minh đánh VỠ.

Đào Anh Thy run rẩy nhìn ngoài cửa sổ: “… Anh muốn tôi nói gì?” Bây giờ cô không muốn nói một chữ nào hết.

“Cho nên… Em quyết định không bao giờ gặp lại con?” “Tôi muốn gặp… Muốn vẫn luôn ở bên chúng, nhìn chúng trưởng thành… Đào Anh Thy nói: “Là anh không cho phép mà thôi.” Tư Hải Minh đặt tay lên gáy cô, bắt cô quay sang nhìn mình: “Em vẫn muốn dọn đến nơi đó? Không hối hận?” Đôi mắt Đào Anh Thy bất an.



Con ngươi đen của Tư Hải Minh lạnh xuống, kìm nén cảm xúc khiến hơi thở anh trở nên nặng nhọc: “Được, tôi thỏa mãn em”.

Rolls-Royce đỗ trước cửa đài truyền hình. Đào Anh Thy nhìn Tư Hải Minh, Tư Hải Minh chỉ lạnh lẽo nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đào Anh Thy kìm nén cay đăng trong lòng, xuống xe. Ngay sau đó, cửa xe đóng lại, Rolls-Royce nhanh chóng rời đi, cứ như thể người bên trong không muốn nhìn thấy cô…

Đào Anh Thy nhìn đuôi xe chạy ra xa, chiếc xe nhanh chóng biến mất, mới rũ mi mắt. Cho nên sau này, cô không được nhìn sáu đứa bé nữa sao?

Ở đài truyền hình, cả ngày Đào Anh Thy vẫn không tập trung, nhiều lần xảy ra sai lầm. Đạo diễn, nhà sản xuất chẳng những không dám mắng cô mà còn liên tục an ủi, giống như không phải là lỗi của Đào Anh Thy mà là lỗi của họ, khiến cô rất ngượng ngùng, chỉ có thể bình tĩnh lại tiếp tục làm việc.

May mà kế tiếp cần tương tác với một đứa bé, trừ việc lớn hơn một hai tuổi, còn lại ngoại hình bụ bẫm hơi giống Bảo An, Đào Anh Thy hơi tập trung tinh thần.

Nửa tiếng sau, ghi hình thành công thuận lợi, Đào Anh Thy thở phào nhẹ nhõm, các nhân viên làm việc cũng thở phào nhẹ nhõm, may mà không phí công vất vả một ngày.

Cô vừa xuống sân khấu, Lâm Anh lập tức cầm điện thoại tới: “Chị Anh, điện thoại của chị nè. Chị nói nếu Đào Hải Trạch gọi tới thì lập tức mang đến cho chị”


“Cảm ơn” Đào Anh Thy nhận điện thoại rời khỏi trường quay, bình tĩnh lại mới bắt máy: “Tìm tôi có chuyện gì?”


“Ba đã chọn được nhà nhờ quan hệ, ở khu biệt thự Hương Trà” “Khi nào mấy người dọn đến đó?” Đào Anh Thy hỏi.


“Mấy ngày nay dì Huệ của con, Sơ Tâm và Hải Hùng sẽ qua đó. Chờ dọn nhà xong, ba sẽ báo cho con.


Mà Anh Anh này, con đã nhắc chuyện đó chưa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK