Đào Anh Thy không ngờ Tư Hải Minh sẽ gọi điện cho Đào Hải Trạch, dù gọi điện cho Đào Hải Trạch bảo ông ta nhắc là cô sẽ trả lời điện thoại sao?
Còn lâu!
Đào Anh Thy xoay người đến phòng tắm tắm rửa.
Vừa mới vào phòng tắm, điện thoại ném trên tủ đầu giường lại reo.
Vẫn là Tư Hải Minh gọi tới!
Tư Hải Minh ngôi trong phòng làm việc đặt điện thoại bên tai, chờ nghe máy, sắc mặt vô cùng lạnh lẽo.
Đâu tiên là cúp điện thoại của anh, bây giờ trực tiếp không nghe, ai cho phép cô làm càn như vậy?
Có phải là tưởng ở chỗ Đào Hải Trạch, anh không thể làm gì cô?
Ở thủ đô, không có chỗ nào là anh không đến được!
Trong phòng tắm, Đào Anh Thy tắm rửa xong, sấy khô tóc, soi gương nhìn bản thân mình đã được tắm rửa sạch sẽ, hai bàn tay vỗ khuôn mặt nhỏ trắng hồng đầy đặn, nói: “Hoàn hảo!”
Xoay người kéo cửa, đi ra phòng tắm, trong phòng thình lình xuất hiện một bóng người màu đen khiến cho cô sợ hãi: “Ối!”
Vô thức trốn vào phòng tắm!
Xoay người đi vào, Đào Anh Thy hoang mang đứng đó, vừa rồi hoa mắt sao? Là ảo giác sao? Là nằm mơ sao?
Nếu không vì sao ở biệt thự của Đào Hải Trạch, trong phòng của cô lại nhìn thấy Tư Hải Minh?
Cô chắc chắn nơi này không phải biệt thự Minh Uyển!
Đào Anh Thy lại ló đầu ra ngoài, bóng người màu đen vẫn ngôi ở mép giường, vẫn chưa biến mất!
Thậm chí lần này trực tiếp nhìn nhau!
Giống như nếu cô không bước ra, Tư Hải Minh sẽ đứng dậy làm gì đó.
Đào Anh Thy vừa đi ra vừa nghĩ, vì sao người này lại tới đây? Đến nơi ở của Đào Hải Trạch!
Cô không chào hỏi Tư Hải Minh, yên lặng đi sang một bên rót nước cho mình.
Tư Hải Minh nhíu chặt mày, đôi mắt đen như hố sâu nhìn chằm chằm cô: “Vì sao không nghe máy?”
“Tôi đang tắm” Đào Anh Thy nói. Sau khi nói xong lại hối hận, nói vậy không phải thể hiện cô biết Tư Hải Minh gọi điện thoại cho cô sao?
Cô nên trả lời là “Anh gọi điện cho tôi? Tôi không biết”!
Đại loại vậy!
“Em có chuyện gì.” Tư Hải Minh không hề hỏi cô, mà là khẳng định!
“Tôi không sao.”
“Em không vui.”
Đào Anh Thy nhìn anh, buồn cười: “Tôi không vui chỗ nào? Bây giờ tôi đang phấn khởi từ trên xuống dưới!”
“Vì gặp tôi?”
“. ..’ Đào Anh Thy bị câu hỏi của anh làm cho nghẹn lời. Người này nghĩ vậy thật sao?
Với lại, cũng bởi vì cô không nghe điện thoại của anh nên anh chạy thẳng đến đây?
Hành động bất ngờ như vậy quá đáng sợ.
Đang lúc cô phiền muộn, Tư Hải Minh đứng dậy, động tĩnh nhỏ đó khiến dây thần kinh của Đào Anh Thy căng thẳng!
Phòng bị nhìn anh.
Khi thấy Tư Hải Minh đi đến tủ đầu giường, Đào Anh Thy nhìn điện thoại trên tủ đầu giường mới phản ứng lại, lập tức đặt cốc xuống đi giật lại!
Nhưng mà, tốc độ vẫn chậm một bước.
Điện thoại đến tay Tư Hải Minh.
“Đưa cho tôi!” Đào Anh Thy đoạt lấy.
Nhưng Tư Hải Minh giơ tay lên, cô không với tới!
Thật sự là cao đến mức đó để làm gì!
Đưa tay lên, cổ tay bị xiết chặt như bị sắt thép kẹp. Đào Anh Thy nâng tay khác đoạt lại, ngay sau đó hai cổ tay bị khóa lại, ép về phía bức tường, cố định trên đầu Đào Anh Thy.
“Anh… anh thả tôi ra! Trả điện thoại cho tôi!” Hai cánh tay Đào Anh Thy đều không thoát khỏi sức một bàn tay của Tư Hải Minh, không nhúc nhích tí nào.
Tư Hải Minh cứ như không thấy Đào Anh Thy tức giận, một tay đè hai cổ tay của cô, một tay cầm điện thoại dửng dưng lướt xem riêng tư bên trong.
Đào Anh Thy giấy dụa đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cổ tay vẫn không thể động đậy, ngược lại tốn hết sức lực. Đành phải đổi sang trừng Tư Hải Minh, nhưng Tư Hải Minh vẫn coi như không nhìn thấy!